Hạ Nhật Ninh thản nhiên trả lời: “Ừ, tôi đã báo cáo lên đó, nói rằng công lao lớn nhất trong việc bảo vệ hầm mộ lần này là của Tiểu Thất.”
“Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Như vậy, thì anh mới không cướp công lao với tôi chứ!” Hạ Nhật Ninh cười xảo quyệt nói.
Phùng Mạn Luân chợt cười ha hả: “Hạ Nhật Ninh, anh hay lắm!”
Sau khi nói xong sáu chữ này, Phùng Mạn Luân bèn xoay người rời khỏi.
Đúng là anh ta sẽ không cướp công lao với Thẩm Thất, dù anh ta rất mong muốn có được công lao lần này.
Nếu Hạ Nhật Ninh ôm hết tất cả công lao trên người hắn, thì Phùng Mạn Luân nhất định sẽ tranh giành với hắn.
Nhưng nếu là Thẩm Thất, thì sẽ không ai tranh giành nữa.
Thỏ Phúc Hắc vô cùng hài lòng khi nhận được bảng báo cáo về hành động lần này của Hạ Nhật Ninh.
Y không những đồng ý đem lại lợi ích cho Hạ Gia, mà còn đặc biệt khen thưởng nhị thiếu phu nhân Thẩm Thất của Hạ Gia nữa.
Khi Thẩm Thất tỉnh dậy từ trong giấc mơ, thì đã bị làm hoa mắt bởi miếng bánh to lớn đó rồi.
Thỏ Phúc Hắc không những trao cho cô một huy chương to lớn, mà còn cho cô một mớ tiền thưởng to lớn nữa.
Đương nhiên, mớ tiền này, không đáng là bao so với Hạ Gia.
Nhưng hàm lượng vàng trong tấm huy chương này lại rất cao.
Đây không phải một lá cờ danh dự nào có thể tùy tiện sánh bằng được.
Thầm Thất có thể cầm lấy huy chương đó, tùy ý đi vào một số cấm địa.
Cũng có nghĩa là, Thỏ Phúc Hắc đã thừa nhận Thẩm Thất, nhận định Thẩm Thất.
Hoặc cũng có nghĩa là, được Hạ Gia thừa nhận cũng không nhằm nhò gì, được sự nhận định của Thỏ Phúc Hắc, mới là sự nhận định đích thực.
Khi Thẩm Thất lấy được tấm huy chương đó, cô cũng không hiểu tại sao cô lại trở thành nhân viên ngoại bộ của Học viện khoa học đời sống của quốc gia nữa.
Chẳng lẽ bởi vì cô có một khuôn mặt y hệt người trong tranh ư?
Chẳng lẽ đó là đúng sao?
Dù Thẩm Thất có ngơ ngác như thế nào đi nữa, nhưng khi Hạ lão phu nhân biết được tin này, chợt vui mừng khôn xiết.
Bởi vì, danh hiệu này thật sự đến quá đúng lúc.
Ngày hôm đó, Hạ Nhật Ninh nói với Thẩm Thất: “Chúng ta phải trở về rồi.”
Thẩm Thất còn đang hoang mang: “Hả? Gấp như vậy ư?”
“Một tháng sau, chính là ngày mừng thọ tám mươi tuổi của bà nội rồi. Chúng ta phải về nhà chúc thọ cho bà!” Hạ Nhật Ninh nhéo chóp mũi của Thẩm Thất nói: “Anh hai cũng sẽ trở về, cho nên ba mẹ anh cũng sẽ về nước!”
Cái gì? Bà nội làm tiệc mừng thọ sao? Ba mẹ chồng cũng trở về sao?
Thẩm Thất vẫn còn chưa kịp hoàn hồn lại từ trong hầm mộ ấy, chợt ngây người ra.
Làm sao đây?
Mình còn chưa có đủ năng lực để thuyết phục ba mẹ chồng mà!
Thôi Nguyệt Lam chắc chắn sẽ lại ra tay với mình!
Hạ Nhật Ninh dường như đã đoán được tâm sự của Thẩm Thất, hắn nắm lấy ngón tay của Thẩm Thắt, để lên miệng cắn nhẹ một cái: “Em lại không tin tưởng anh rồi!”
Thẩm Thất chối: “Em không có!”
“Còn dám nói nữa ư! Ánh mắt của em đang nói dối kìa!” Hạ Nhật Ninh khiếu nại nói: “Em hãy yên tâm! Bây giờ em đã là nhân viên ngoại bộ của Học viện khoa học đời sống rồi, dù ba mẹ có không thích em đi nữa, thì cũng sẽ cân nhắc lại về mặt này. Dù sao thì, Hạ Gia chúng ta có rất nhiều mối quan hệ dây tơ rễ má với học viện đó.”
Thẩm Thất lúc này mới yên tâm một chút nói: “Được thôi, vậy em đưa mẹ em về nhà trước. Lần này mẹ về nước, lại phải trải qua việc như vậy, nên bây giờ mẹ cũng phải về nhà bà ngoại xem thử rồi.”
“Vậy anh đi cùng hai người.” Hạ Nhật Ninh không hề do dự nói: “Anh cũng là con rễ mà, nên làm tròn trách nhiệm của mình mới phải.”
“Vậy bên anh thì sao?” Thẩm Thất băn khoăn hỏi.
“Họ phải về trước ngày mừng thọ của bà nội, nên bây giờ chúng ta vẫn còn thời gian!” Hạ Nhật Ninh cười rất ngọt ngào: “Cho nên, em cũng có thời gian, chuẩn bị gặp ba mẹ chồng cho tốt!”
Thẩm Thất đỏ mặt lên: “Đến lúc đó mới nói đi!”
Sau khi mọi người nghỉ ngơi mấy ngày, Thẩm Thất mới liên hệ với Thẩm Gia.
Thẩm Gia nghe nói Thẩm Tử Dao đã trở về, cứ luôn miệng nói phải đón Thẩm Tử Dao về nhà.
Thẩm Tử Dao vốn dĩ không muốn trở về đó, nhưng khi nhìn thấy mẹ già của mình cứ khóc lóc gọi tên của bà, nên mới mềm lòng, đồng ý trở về nhà.
Lưu Nghĩa phải về tiếp tục đánh Quyền Anh, nên không thể đi cùng Thẩm Thất được nữa.
Văn Nhất Phi và Phạm Thành Phạm Ly sao khi trải qua sự náo nhiệt, thì cũng bị phía gia tộc của họ gọi điện trở về nhà.
Phùng Mạn Luân tham gia từ đầu đến cuối, nhưng cũng im lặng hết từ đầu đến cuối.
Sau khi tham gia xong việc này, Phùng Mạn Luân mới nói lời từ biệt Thẩm Thất, chuẩn bị trở về tỉnh Nghệ An.
El lại nói cô phải về trường đại học H báo cáo rồi, từ nay cô ấy sẽ trở thành một giáo sư đại học thật sự!
Vì thế, chỉ trong một ngày, mọi người đều đi hết cả rồi.
Đến tối thì chỉ còn Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh và Thẩm Tử Dao ở lại mà thôi.
Đợi những người khác đều đi hết, thì ba người họ mới đi tới trước mộ của Lâm Vũ Tường từ biệt ông thêm lần nữa.
Thẩm Thất xoay đầu nhìn ngôi mộ đại đế từ phía xa đó, nó đã hoàn toàn chìm trong biển nước hết rồi, kèm theo đó là những giấc mơ và những linh hồn lang thang trong đó, cùng nhau bị nhấn chìm xuống dưới.
Giấc mơ đó quá hư ảo, dường như chưa từng xảy ra vậy.
Nhưng cô vẫn đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, bàn tay mà cô cần nắm lấy, vẫn đang ở bên cạnh cô.
Cô rất trân trọng và biết ơn.
Hạ Nhật Ninh cũng nhìn về phía hầm mộ đại đế theo Thẩm Thất, hắn khẽ ôm lấy vai cô, thì thầm bên tai: “Đã trôi qua rồi.”
Thẩm Thất khẽ cười gật đầu, sau đó xoay đầu về chổ cũ: “Em biết. Tất cả những thứ đó, cứ như một giấc mơ vậy.”
Đối với cô mà nói, chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Đối với Hạ Nhật Ninh mà nói, đó là một cuộc chiến.
Hắn dùng mưu kế và thủ đoạn của mình, bảo vệ hầm mộ đó, bảo vệ bí mật đó, cũng gián tiếp bảo vệ hắn và cô.
Thẩm Thất cũng không dự định nói giấc mơ đó cho những người khác biết, cứ xem như đó là một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ, tự giữ trong lòng vậy.
Sau khi Thẩm Tử Dao cúng bái Lâm Vũ Tường xong, bèn nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, con nói xem liệu bà ngoại có tha thứ cho mẹ không?”
“Mẹ!” Thẩm Thất chạy tới bên cạnh Thẩm Tử Dao, ôm lấy bà nói: “Nếu con phạm sai lầm thì liệu mẹ có tha thứ cho con không?”
“Đương nhiên rồi.” Thẩm Tử Dao trả lời một cách đương nhiên: “Đối với mẹ mà nói, con và Tiểu Lục là quan trọng nhất!”
“Vậy thì, đối với bà ngoại mà nói, mẹ cũng là quan trọng nhất.” Thẩm Thất nghiêm túc nói với Thẩm Tử Dao: “Bà ngoại đã lớn tuổi rồi,