Nhìn thấy bà ngoại vui mừng như vậy khi bị hắn nịnh hót, thì đã biết được, công lực nói lời ăn tiếng ngọt của tên này lại nâng cấp nữa rồi!
Lúc này Tiểu Xuân mới đi tới, gật đầu với Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh lập tức nói: “Bà ngoại, lần này chúng cháu trở về đây, sau khi bà nội của cháu biết tin cũng muốn đi theo để thăm ngoại, nhưng do nội đã lớn tuổi, sức khỏe không cho phép, cho nên mới kêu cháu mang quà tới thăm ngoại. Nội nói, ngoại lớn hơn nội mấy tuổi, vốn dĩ nội phải đến thăm trước, nhưng lần này người không đến được, thì tấm lòng nhất định phải đến được.”
Hạ Nhật Ninh giơ tay lên, Tiểu Xuân lập tức lễ phép đưa danh sách quà tặng cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh đích thân đưa danh sách cho Thẩm lão phu nhân: “Bà ngoại, đây là chút lòng thành của bà nội và của Hạ Gia, hy vọng bà ngoại đừng từ chối. Mẹ cháu vừa mới về nước, mẹ cũng muốn tới bày tỏ lòng hiếu thảo với ngoại nhưng vẫn chưa đến được. Cháu thân là con rể cũng là đứa con của mẹ, hãy cho phép cháu thay thế cho mẹ cháu, bày tỏ lòng hiếu thảo này.”
“Xem nào xem nào, cái miệng ngọt như đường này, hèn gì Tiểu Thất nhà ta mới cam tâm tình nguyện đi theo cháu.” Hạ lão phu nhân cố ý nghiêm túc nói: “Bà già này có muốn từ chối cũng không được rồi! Lỡ như chọc cho Tiểu Thất của nhà ta không vui, thì tội của ta quá lớn rồi!”
Thẩm Thất đỏ mặt lên: “Bà ngoại!”
Tiếng cười chợt vang lên khắp phòng.
Hạ Gia lần này đã thực hiện đủ hết tất cả các lễ nghĩa.
Không những Hạ lão phu nhân, mà những người khác trong Thẩm Gia đều nhận được một phần quà riêng và một danh sách tinh tế.
Những món quà này, không quý giá gì mấy, nhưng lại là những món quà thích hợp nhất với từng hoàn cảnh gia đình.
Vì thế nên khi nhận được những món quà đó, mọi người ai cũng vui mừng khôn xiết, cứ cười mãi không thôi.
Thẩm Gia nhanh chóng đi về phía bàn ăn, ngồi đầy hết cả hai bàn.
Nam một bàn, nữ một bàn.
Thẩm Tử Dao và Thẩm Thất, mỗi người một bên, ngồi kế bên Thẩm lão phu nhân.
Không còn cách nào khác, quý nữ của Thẩm Gia thì đương nhiên sẽ có đặc quyền.
Dù bất cứ khi nào, thì đặc quyền này vẫn luôn tồn tại.
Ai biểu Hạ Gia con trai nhiều con gái ít chứ? Nên con gái đương nhiên là bảo bối quý hiếm trong nhà rồi.
Thẩm lão phu nhân gắp thức ăn cho Thẩm Tử Dao trước, vừa gắp vừa nói: “Những món này đều là những món con thích ăn lúc nhỏ. Những ngày tháng ở nước ngoài, không ăn được những món ăn nhà làm, giờ hãy ăn nhiều cho bổ. Con cũng đã bốn mươi mấy tuổi rồi, hãy nhìn xem con ốm thành như vậy nè.”
Thẩm Tử Dao cúi đầu xuống, ăn một cách buồn rầu, khóe mắt dần dần đỏ lên.
Thẩm Thất nhìn qua bên đó, chợt làm nũng với Thẩm lão phu nhân: “Bà ngoại, con cũng muốn!”
Thẩm lão phu nhân thò tay chạm nhẹ vào chóp mũi của Thẩm Thất: “Con bé này, sẽ không thiếu phần của con đâu mà!”
Điện thoại của Hạ Nhật Ninh reo lên, Tiểu Xuân vừa nhìn thấy số điện thoại, thì đã không hề do dự gì, nhanh chóng đi đến bên cạnh Hạ Nhật Ninh, và đưa điện thoại cho hắn, khẽ nói: “Là điện thoại của phu nhân.”
Hạ Nhật Ninh vừa nghe thấy thì đã lập tức nói với các anh họ và các cậu: “Xin lỗi, cháu ra ngoài một lát!”
Hạ Nhật Ninh xoay người qua và bắt máy: “Mẹ, có phải mẹ chuẩn bị về nước kích động quá nên ngủ không được phải không?”
Bên kia, bây giờ vẫn đang là nửa đêm.
Hạ phu nhân lạnh lùng hừ lên một tiếng: “Mẹ quả thật là ngủ không được, nhưng không phải do sắp về mà ngủ không được, mà là bởi vì con!”
“Mẹ, con bị làm sao?” Hạ Nhật Ninh giả vờ ngốc nghếch.
“Nghe nói con nhường hết những công lao làm việc lần này cho Thẩm Thất đúng không?” Hạ phu nhân cao giọng nói: “Còn cho nó thân phận thành viên ngoại bộ của học viện nữa sao? Ai cho phép con làm thế?”
“Mẹ!” Hạ Nhật Ninh bất lực xoa đầu chân mày lại: “Việc này, vốn dĩ có công lao của Tiểu Thất.”
“Nhưng bên phía học viện…” Hạ phu nhân vẫn chưa hài lòng.
“Mẹ! Mẹ dự định sử dụng quyền lợi phu nhân của Hạ Gia phải không?” Hạ Nhật Ninh chợt ngắt ngang lời của Hạ phu nhân: “Nếu là như vậy, thì mẹ có thể dùng thân phận của Hạ phu nhân, xác định mẹ có tư cách can thiệp không cho Tiểu Thất trở thành thành viên ngoại bộ của học viện.”
“Mẹ….” Hạ phu nhân bị chặn cứng họng.
Bà chưa từng chính thức trở về Hạ Gia bao giờ cả!
Nói thật là, bà thật sự không có quyền lợi gì để can thiệp vào bất cứ quyết định nào của Hạ Gia!
Và quyết định này, không những là quyết định của Hạ Nhật Ninh, mà còn là ý kiến của Hạ lão phu nhân nữa!
Cũng có nghĩa là, Hạ phu nhân bây giờ vốn dĩ không có quyền nào để quản lí Thẩm Thất cả!
Ngoại trừ thân phận mẹ chồng của Thẩm Thất để giáo dục Thẩm Thất, thì không thể sử dụng bất cứ quyền lợi nào của Hạ Gia cả!
“Đây là ý kiến của bà nội, con chỉ tuân thủ theo lệnh của bà để làm việc thôi.” Hạ Nhật Ninh mỉm cười trả lời: “Mẹ, mẹ còn có dặn dò gì nữa không?”
Nhưng Hạ phu nhân lại cười: “Được rồi, thằng chó con này, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì. con cứ ở bên cạnh người vợ và hiếu thảo với mẹ vợ của con đi! Mẹ không có việc gì nữa! Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, nếu con đã tha thứ cho Lam Lam, thì đừng suốt ngày không nghe điện thoại của nó.”
“Cô ấy đâu có chuyện gì để nói đâu.” Hạ Nhật Ninh không hề nể mặt trả lời: “Cô ấy muốn yêu đương cũng được, muốn ra ngoài chơi cũng được, con sẽ trả tiền cho cô ấy, nhưng không thể quản được cô ấy đã làm gì!”
“Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa.” Hạ phu nhân cũng nói, bây giờ không phải lúc có thể chống đối được với Thẩm Thất: “Nhưng con cũng không thể nuông chiều Thẩm Thất như vậy.”
Bà bây giờ vẫn chưa thể chính thức trở về Hạ Gia, nên bà chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Đợi cơ hội trở về mừng thọ tám mươi tuổi của Hạ lão phu nhân, chính thức trở về Hạ Gia, thì lúc đó nhất định sẽ giáo xuyến lại con trai mình cho tốt!
“Mẹ, con nói thật với mẹ. Tiểu Thất chính là người mà con muốn tìm kiếm! Con đã tìm suốt mười tám năm rồi, bây giờ ông trời có mắt, đem cô ấy trở về bên con, dù gì đi nữa thì con cũng sẽ không bỏ lỡ cô ấy nữa!” Hạ Nhật Ninh bá đạo nói: “Dù mẹ có không thích Tiểu Thất như thế nào đi nữa, thì con cũng sẽ không ly hôn đâu! Bất quá thì, con sẽ học theo ba của năm ấy, bỏ hết tất cả vì tình yêu!”
“Được được được, xem như mẹ sợ con rồi.” Hạ phu nhân nghe thấy Hạ Nhật Ninh nói như vậy, mới thốt lên: “Tất cả hãy cứ đợi ta về rồi nói.”
Sau khi cúp máy, Hạ Nhật Ninh ném lại điện thoại cho Tiểu Xuân: “Nếu Thôi Nguyệt Lam còn gọi điện đến thì nói ta không có ở đây.”
“Vâng, tổng tài.” Tiểu Xuân cười vui mừng nói.
Sau khi ăn uống no say, Thẩm Thất cứ dám dính kế bên Thẩm lão phu nhân để ăn quà vặt.
Bà không cho ai ăn quà vặt cả, chỉ cho duy nhất Thẩm Thất ăn mà thôi.
Những người đàn ông cứ chơi đánh mạt chược chơi bài nói chuyện ở căn phòng bên ngoài, còn những người phụ nữ thì ở trong nhà bàn tán chuyện trò cùng nhau.
Khi trời trở nên tối mịt, thì Thẩm Nhị cuối cùng cũng về đến nhà.
Anh vừa vào cửa, thì một luồng gió lạnh thổi đến.
Còn chưa kịp chào hỏi các anh em chú bác, thì đã bị kêu vào trong rồi.
“Nhị ca!” Thẩm Thất dịu dàng gọi tên anh: “Cho anh nè, đồ ăn vặt của bà ngoại bóc cho đó!”
Nhìn thấy Thẩm Thất ôm lấy cả đồng đồ ăn vặt cười híp mắt lại, Thẩm Nhị chợt cười to lên, giơ tay xoa đầu Thẩm Thất: