Thẩm Thất định cười mỉa, Hạ Nhật Ninh liền nói ngay: “Nhưng mà, Cho dù em nặng cỡ nào anh cũng cõng được! Đi nào, cõng vợ yêu đi xin cơm thôi!”
Thẩm Thất nghe vậy, liền cười lớn!
Hình như có rất nhiều người có sự hiểu lầm đối với Đông Bắc, nghĩ đồ ăn thức uống của Đông Bắc đặc biệt thô sơ.
Toàn bộ thức ăn đều bỏ vào chế biến trong tô lớn.
Thực chất đây là một hiểu lầm.
Đông Bắc cũng có nhiều món ăn ngon.
Ví dụ như: Cá trắm.
Vào ngày mùa đông, phá băng vớt lên những con cá trắm, thịt cá có thể nói là rất tươi ngon.
Nếu may gặp được vị đầu bếp giỏi giang, có thể nói là ngon tới nỗi muốn nuốt lưỡi vào trong luôn!
Khi món ăn được bày trên bàn, Thẩm Thất không thể không khen ngợi: “Thì ra Đông Bắc có nhiều món ăn ngon tới vậy!”
Thẩm Ngũ nhéo đầu mũi Thẩm Thất nói: “Tiểu Thất, không thì định cư ở Đông Bắc luôn, chịu không.”
Hạ Nhật Ninh ngồi ở bên cạnh ho khẽ một tiếng: “Chúng tôi có thể mời đầu bếp lớn từ Đông Bắc qua đó.”
Dù gì Hạ gia có nhiều tiền!
Thức ăn tươi ngon cũng có thể nhập hàng từ nước ngoài bằng đường bay về, huống chi là từ Đông Bắc bay về!
Thẩm Thất suy nghĩ một hồi, nói: “Em nghĩ thôi, tốt hơn là mỗi năm vào ngày nay qua đây ăn tốt hơn. Lạnh như vậy, em cần phải mặc rất nhiều áo vào người.”
Lý do này hợp lý tới nỗi không thể nói được!
Đầu bếp cuối cùng đã bưng một nồi cá lên bàn.
Hai mắt Thẩm Thất liền trơn tròn ra!
Trời ơi, là một chậu lớn!
“Chậu lớn như vậy, chắc số tiền không nhỏ lắm?” Thẩm Thất không không nhịn nỗi quay sang hỏi đầu bếp: “Một nồi nhiều như vậy!”
Đầu bếp cười ha hả và trả lời: “Chúng tôi ở bên đây đều như vậy, phần ăn đầy! Ăn đủ no! Bên ngoài gió to lạnh rét, ăn ít như vậy thì làm sao được?”
Thẩm Thất có chút tò mò hỏi: “Vậy có phải tính tiền theo trọng lượng thức ăn không?”
“Đương nhiên không có” Đầu bếp liền trả lời ngay: “Tính theo 1 phần bao nhiêu tiền!”
Thẩm Thất ngạc nhiên tới nỗi há to miệng, gật đầu nhẹ và nói với mọi người: “Ôi, phần ăn nhiều như vậy, chắc anh em mình sẽ phải mở to dạ dày ăn đây!”
“Đừng có lo, ăn đủ no.” Thẩm Nhất cười lớn ha hả trả lời.
Thẩm Thất đứng lên: “Em xin phép đi rửa tay trước.”
Nói hết câu, Thẩm Thất cực kỳ hớn hở chạy về phía nhà vệ sinh.
Thức ăn nhiều như vậy, tất nhiên phải mở to dạ dày ăn cho no.
Còn chưa quẹo ngay góc, Thẩm Thất liền cảm thấy có ai đụng vào người mình.
Mặc kệ có phải do lỗi của mình hay không, Thẩm Thất liền xin nhận lỗi trước: “A, cho xin lỗi.”
Một giọng nói sảng khoái được vang lên từ trên đầu: “À, không sao. Bạn không sao chứ?”
Thẩm Thất ngẩng đầu lên nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai có nụ cười tỏa nắng mỉm cười với mình.
Thẩm Thất mỉm cười và lắc đầu, quay người chuẩn bị rời khỏi.
“Á? Nhìn bạn không giống như là cô gái Đông Bắc! Người miền Nam? Qua du lịch?” Người đàn ông này có vẻ như là người dẻo miệng.
Thẩm Thất chỉ mỉm cười nhẹ không trả lời.
Thẩm Thất sau khi rời khỏi, người đàn ông đó nhìn phía sau lưng Thẩm Thất trong thời gian rất lâu dài.
Thẩm Thất rửa xong tay, định quay trở lại phòng mình tiếp tục dùng bữa, thì nghe được một tiếng khóc lóc của phụ nữ ở một nơi không xa.
Thẩm Thất có chút hiếu kỳ, liền nhìn sang hướng tiếng khóc vang lên, thì thấy được một cô gái mặc đồng phục nhân viên phục vụ ngồi xổm dưới đất, khóc lóc thảm thiết.
Thẩm Thất nghĩ qua nghĩ lại, chạy qua đó hỏi thăm: “Bạn có sao không?”
Cô nhân viên đang ngồi khóc nghe thấy tiếng Thẩm Thát, ngẩng cao đầu lên, khuôn mặt cô ấy đầy những giọt nước mắt, nhìn sang Thẩm Thất, chỉ lắc đầu và không dự định nói gì.
Cô nhân viên này có gương mặt sáng sủa, là một cô bé rất dễ thương, tuổi lại trẻ, nhìn cỡ như mươi mấy tuổi.
Thẩm Thất có chút cảm thông, ngồi xổm xuống và đưa khăn tay cho cô bé đó: “lau nước mắt đi.”
“Cám ơn.” Cô bé khóc nức nở trả lời.
Cùng lúc đó, căn phòng phía sau của Thẩm Thất đột ngột vang lên một tiếng bàn bị xóc lên, tiếng lớn đến nỗi làm cho Thẩm Thất bị giật mình.
“Cô mau chạy đi! Người ở bên trong hung dữ lắm.” Cô bé mặt lộ ra sự sợ hãi nói với Thẩm Thất: “Cô không phải người sống ở đây, không nên quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
“Hả?” Thẩm Thất vẻ mặt mang đầy thắc mắc: “Việc này có liên quan gì đến việc tôi có phải người dân ở đây?”
“Vì…...Vì…..người trong đó rất đáng sợ.” Cô bé khóc nức nở trả lời: “Anh ấy là công tử nổi tiếng ở khu này của chúng tôi.”
Hình như ở mọi nơi đều có những bá chủ kiểu như vậy cả!
“Vậy có phải em bị hắn ăn hiếp không?” Thẩm Thất kéo lấy cô bé: “Đi, tôi dắt em rời khỏi.”
Cô bé đó nằng nặc không muốn đi: “Không được đâu, em không thể đi! Nếu em đi khỏi, em sẽ……”
Cô bé nói chưa hết lời, trong phòng vang lên một giọng nói đàn ông trong cơn say rượu: “Thiếu gia tôi hôm nay để ý cô ta đó! Thiếu gia đây để mắt tới cô ta, là cô ta có phúc rồi! Các ngươi ra bên ngoài nghe thử, tôi Triệu Tam sống trong khu phạm vi này có sợ qua ai chưa? Ông già nhà tôi là người giàu có nhất trong khu này! Các ngươi có tin tôi là sẽ phá tan cái nhà hàng này không?”
Được, không cần hỏi gì, Thẩm Thất biết chuyện gì đã xảy ra.
Chuyện lưu manh bá đạo cướp giật thường nữ, thì ra hiện giờ vẫn còn xảy ra nữa!
Cái người tên Triệu Tam này đúng là ngạo mạn!
“Tôi đếm đến ba, Con bé đó không quay về đây, tôi sẽ phá nát căn nhà hàng của các ngươi!” Cái tên Triệu Tam này càng ngày càng ngông cuồng.
Cô bé đó liền đứng dậy, chuẩn bị vào trong đó.
Thẩm Thất kéo chặt cô bé liền: “Em điên rồi! Em thừa biết anh ta không có ý tốt gì!”
Cô bé đó khóc lóc nói lên: “Nhưng mà, nếu em không vô đó, anh ta sẽ phá nát cái nhà hàng này. Ông chủ nhà hàng đối xử với em rất tốt, nhà em rất nghèo, vẫn chi trước cho em tiền công. Em không thể liên lụy ở đây được!”
Nói xong cô bé đó liền đẩy tay Thẩm Thất ra, chạy vô phía trong.
Và vào lúc đó, có một bóng người còn nhanh hơn cô ấy, lướt người xông vô trong.
Thẩm Thất sau đó nghe được một tiếng rầm!
Một người đàn ông mang giọng mạnh mẽ la lên: “Ăn hiếp một người phụ nữ như vậy chẳng có tài cán gì? Nếu như là người đàn ông thì, thì cứ khiêu chiến với tôi!”
Thẩm Thất ngơ ngác, đây là ai đây?
Cô gái đó đột nhiên chắp tay nắm chặt tay Thẩm Thất, kéo Thẩm Thất đi vào trong phòng: “Chúng mình mau đi xem thử, mong rằng không có chuyện gì xảy ra!”
Thẩm Thất có chút mơ hồ.
Tại sao mình cũng phải vào trong đó xem?
Cô ấy