Thẩm Thất có phần lúng túng mà đặt điện thoại xuống, cầm ly nước lên giả vờ uống nước rồi đứng lên: “Không sao. Sao anh tớ lại đi lâu như thế? Nói lại, cậu thấy anh tớ thế nào? Anh tớ tuy trên sự nghiệp rất thành đạt, nhưng vẫn giữ thân như ngọc.”
“Rất tốt! Nhưng không hợp với tôi.” Lâm Khải Văn nói không chút kiêng kị: “Anh ấy thích hợp với cô gái có tính cách dịu hiền, chứ không phải là tôi!”
Thẩm Thất trở về vị trí của mình, đặt ly nước xuống, nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, có phần gật đầu cho có.
Chủ đề này, vốn dĩ là do cô ấy cố tính gợi lên để làm giảm sự lúng túng, làm sao biết được kết quả sau khi hỏi lại càng lúng túng hơn.
Cũng may là Thẩm Nhất đã gọi xong điện thoại từ ngoài vào trong.
“Sao hai người không ăn?” Thẩm Nhất nhìn hai người không đụng đũa, liền nói: “Là do anh tiếp đón không chu đáo?”
“Làm gì có?” Lâm Khải Văn nhìn Thẩm Thất với ý vị sâu xa, nói với Thẩm Nhất: “Món ăn ở đây rất ngon. Tôi và Tiểu Thất đang nói đến đi du lịch cơ! Tôi tính mời Tiểu Thất cùng tôi đến đảo Phuket nghỉ dưỡng, Tiểu Thất xinh đẹp thế kia, làm người mẫu cho tôi là hợp lý nhất!”
Thẩm Thất với vẻ lúng túng.
Vừa rồi rõ ràng không nói đến vấn đề này......
Thẩm Nhất tung hoành trên trốn thương trường nhiều năm, khả năng quan sát không tồi tí nào, thấy Thẩm Thất với vẻ lúng túng, liền nói: “Không cần phiền như vậy. Thẩm Thất khi nào muốn đi đảo Phuket đều có thể đi được, huống chi, cho dù không cần nhà họ Thẩm chúng tôi chi tiền, thì chồng em ấy cũng hoàn toàn có thể chi trả khoảng phí này.”
“Thẩm Thất đã kết hôn?” sắc mặt Lâm Khải Văn có phần biến đổi.
Hiển nhiên, điểm này nằm trong dự đoán của cô ấy.
Thẩm Thất ngơ ngắc gật đầu: “Đúng vậy.”
“A, thế thật là .... thật là ..... đáng chúc mừng.” Trên mặt Lâm Khải Văn thêm phần không tự nhiên: “Thật sự là có phần ngưỡng mộ người đàn ông cưới được cậu! Thật là có phước, mới cưới được cô vợ xinh đẹp thế này.”
Lỗ tai Thẩm Thất rực nóng: “Cám ơn.”
“Đừng cứ mãi ngây ra đó, ăn cơm nào.” Thẩm Nhất kêu mời Lâm Khải Văn ăn thức ăn: “Nguội rồi không ngon nữa.’
Ba người mới cầm đũa lên ăn.
Trong lúc ăn, Lâm Khải Văn nhìn Thẩm Thất mấy lần.
Nhưng mỗi lần khi Thẩm Thất xoay lại nhìn, Lâm Khải Văn đều nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình.
Hành động của cả hai người đều bị Thẩm Nhất nhìn thấy, Thẩm Nhất cũng hiểu ra chuyện gì rồi.
Ăn cơm xong, khi Lâm Khải Văn muốn xin số điện thoại Thẩm Thất, thì bị Thẩm Nhất từ chối.
Lâm Khải Văn làm gì không hiểu ý của Thẩm Nhất?
Nhưng, nếu Thẩm Nhất không đồng ý, cô ấy cũng không dây dưa làm gì, khách sáo từ biệt đi về.
Thẩm Thất nhìn bóng lưng của Lâm Khải Văn, không hiểu mà hỏi Thẩm Nhất: “Anh, sao vừa rồi anh không để lại phương thức liên lạc?”
“Không tại sao cả, người không thích hợp, thì không nên miễn cưỡng.” Thẩm Nhất khổng giải thích, chỉ đưa tay nhéo má Thẩm Thất: “Tiểu Thất nhà ta đúng là tốt, không cần biết là trai hay gái đều không tha!”
Thẩm Thất chưa phản ứng lại: “Anh, anh nói gì cơ?”
“Được rồi, hôm nay cả 3 người đều gặp rồi, chúng ta nên về nhà thôi.” Thẩm Nhất cười nói: “Nhật Ninh với những người khác chắc cũng đã về, nếu như đoán không lầm thì mảnh đất thầu kia, đã đóng lên con dấu của nhà họ Hạ.”
Thẩm Thất nghĩ đến lời lúc sáng nay của Hạ Nhật Ninh, không kiềm nổi gật đầu phụ họa nói: “Anh hai, anh phải cẩn thận nhé, Nhật Ninh là tên gian thương đó!”
Thẩm Nhất nghe thấy Thẩm Thất nhắc nhở, không kiềm được cười lớn: “Quả nhiên là em gái ngoan nhất! Được, có sự nhắc nhở của em, anh sẽ không bị mắc lừa.”
Thẩm Thất cùng Thẩm Nhất nhìn nhau mà cười, cùng đứng dậy rời khỏi, trở về nhà.
Hai người vừa về tới, Thẫm Ngũ liền cười hơ hơ nói: “Ra ngoài đi chơi cả ngày với anh haii, có phát chán không? Mai đi chơi với anh, đảm bảo cho em chơi đã!”
“Có cũng không tới lượt em!” Thẩm Tam liếc nhìn Thẩm Ngũ một cái, đừng thấy vị trí Thẩm Ngũ cao hơn anh ta, nhưng trong nhà, anh ta mới là anh ba!
Thẩm Thất sờ bụng trả lời: “Đi với anh hai ăn cả ngày!”
Thẩm Nhất xách một túi đồ vào trong, nói với Thẩm Tử Dao và Thẩm lão phu nhân: “Tiểu Thất chọn trang sức cho hai người. Tuy không đáng là bao, nhưng đây là tâm ý của Tiểu Thất.”
Nói xong, Thẩm Nhất mở túi ra, đem trang sức của mọi người ra.
Ngoài trang sức cho Thẩm lão phu nhân và Thẩm Tử Dao ra, còn có khuyên tai cho năm người mợ nữa.
Hành động này, đều làm cho bảy người phụ nữ trong nhà, ai nấy vui tới cười tít cả mắt.
Đồ vật không quan trọng ở giá tiền, chủ yếu là ở tấm lòng.
Trò chuyện một lúc xong, Thẩm lão phu nhân kéo Thẩm Thất lại hỏi: “Tình hình hôm nay thế nào?”
Thẩm Thất xòe tay ra: “Đều thất bại! Một người thì không muốn kết hôn, một người thì thích trèo cao, còn một người thì....... hoàn toàn không thích anh hai.”
Mợ hai liền không vui: “Thẩm Nhất nhà ta tốt thế kia, cô ấy dựa vào cái gì mà không thích?”
Thẩm Thất nhúng vai: “Có lẽ do đối phương đẹp trai hơn anh hai!”
Thẩm lão phu nhân lườm con dâu cả một cái: “Được rồi, từ giờ trở đi, hôn sự của Tiểu Nhất, con không được nhúng tay vào.”
Mợ hai chu chu miệng không nói tiếng nào.
Thẩm Nhất không cho là gì nói: “Kết hôn chuyện này không vội được.”
Thẩm Thất gật đầu phụ họa: “Đúng vây, mấy người đó con cũng thấy không được.”
Hạ Nhật Ninh lúc ày mới từ ngoài về, vừa vào cửa thì cởi áo khoác ra, vỗ nhẹ tuyết trên đầu xuống nói: “Thời nay đúng là không ai bằng cả.”
“Sao thế? Đạt được rồi?” Thẩm Tam cười nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh tự tin mà cười: “Có mấy anh giúp đỡ, làm gì mà có không thành công?”
Thẩm Thất thấy hoa tuyết vẫn đọng lại trên người Hạ Nhật Ninh, đi qua giúp anh ta vỗ xuống.
Thấy hành động ấm áp của Thẩm Thất, ánh mắt Hạ Nhật Ninh càng dịu dàng hơn, đưa tay nắm lấy tay Thẩm Thất: “Hôm nay thuận lợi cả chứ?”
Thẩm Thất lắc đầu nói: “Thuận lợi gì chứ? Không ai được cả.”
Hạ Nhật Ninh liền cười khẽ: “Phạm vi không đúng, cố gắng bao nhiêu cũng vô ích. Hôm nay anh hai ra ngoài, vốn dĩ là dẫn em đi chơi! Em nghĩ là anh ấy thật sự