Dẫn mẹ về nhà
Các chi nhánh công ty của Hạ gia phân bổ khắp toàn cầu, nhưng trọng tâm trong nước vẫn luôn ở phía Nam của khu vực biển Hoài Hà Nam đổ lại.
Ba tỉnh phía Đông phân bố rộng rãi, có nguồn tài nguyên phong phú.
Mỏ than, mỏ dầu, kim cương, mỏ vàng, tài nguyên núi rừng, tài nguyên đồng cỏ, nhóm thủy sản cá nước ngọt và thủy sản cá nước mặn, tất cả đều có lượng dự trữ cực kỳ phong phú.
Hạ Nhật Ninh từ trước tới giờ luôn có ý định muốn thâm nhập vào khu vực ba tỉnh phía Đông, tiếc rằng chưa tìm được thời cơ thích hợp. Vì vậy chỉ có thể tổ chức một số hoạt động thương mại đơn giản, mà chưa thể đi sâu vào việc.
Thời điểm này chính là lúc đang ngủ gật và cần có người đưa cho cái gối.
Và bây giờ có người muốn khai thác mảnh đất vàng đó cùng Hạ Nhật Ninh, điều kiện là giúp đỡ họ Hạ thật sự cắm rễ vào mảnh đất này.
Hạ Nhật Ninh vốn không quá để tâm đến mảnh đất vàng này, hoàn toàn là làm theo cảm hứng.
Không ngờ vô tình trồng liễu giờ nó lại trở thành bóng mát, đối phương cũng nhằm vào mảnh đất vàng này, nhưng vì năng lực tài chính không bằng Hạ Nhật Ninh, nên đã thua Hạ Nhật Ninh.
Họ cũng biết Hạ Nhật Ninh không phải người bản địa, nhưng lại là con rể nhà họ Thẩm, và họ cũng không dám xung đột trực diện với Thẩm gia.
Nên đã tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay, mời Hạ Nhật Ninh và Thẩm gia, hy vọng có thể trao đổi riêng một chút.
Và muốn thương lượng với Hạ Nhật Ninh, việc cùng nhau khai thác.
Ban đầu đối phương nghĩ việc chắc khó thành, nhưng khi thấy Hạ Nhật Ninh dẫn theo phu nhân, đã tức khắc lấy một bộ đồ sưu tầm ra tặng cho Thẩm Thất làm quà.
Hạ Nhật Ninh thấy họ biết điều như vậy, đã lập tức đồng ý, cùng nhau khai thác mảnh đất vàng này.
Vì vậy, trong khi Thẩm Thất còn chưa biết về tình hình, thì Hạ Nhật Ninh và đối phương đã đối đầu với nhau mấy lần rồi.
Xử lý xong việc lớn, Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đã ở lại thành phố G vui chơi mấy ngày liền.
Tất cả những chỗ chơi hay nhất ở thành phố G họ đều đã đến, xem ra cũng đến ngày phải trở về rồi.
Dù sao thì còn sắp mừng lễ đại thọ 80 tuổi của Hạ lão phu nhân nữa!
Hai người đâu có thể cứ ở mãi thành phố G được chứ.
Thẩm Tử Dao sau mấy ngày bên cạnh mẹ già, đã quyết định theo Thẩm Thất quay lại tỉnh Nghệ An.
Bà còn chưa được đến nhà con gái, nên còn chưa yên tâm.
Thẩm lão phu nhân cũng là người làm mẹ, nên rất hiểu tâm trạng của Thẩm Tử Dao, nên đã không giữ bà ở lại.
Khi trở về nhà, Thẩm lão phu nhân đã chuẩn bị một phần quà rất lớn.
Bên thông gia đã chuẩn bị quà cho bà, tất nhiên bà cũng sẽ trả lễ cho bên đó.
Rất nhiều người họ hiểu lầm là người Đông Bắc tình cảm khô khan, thực ra không phải vậy, họ cũng có những mặt rất là tinh tế.
Vì vậy, lão phu nhân đã chuẩn bị món quà lớn rất kỹ lưỡng đến nỗi không thể tìm ra một lỗi nào, để Thẩm Thất mang về cho Hạ lão phu nhân.
Trên đường đi về, Thẩm Thất được mấy người anh thay nhau ôm chào.
Thẩm Xược nói: “mấy hôm nữa anh sẽ qua thăm em!”
Thẩm Thất gật đầu.
Thẩm Tử Dao ôm Thẩm lão Phu nhân khóc rất lâu.
Xa nhau hơn 20 năm, hiếm lắm mới có dịp gặp mặt, rồi cũng sẽ phải chia ly.
Thẩm Tử Dao ôm Thẩm lão phu nhân nói: “mẹ ơi, mẹ đã hơn 80 tuổi rồi, con thật không biết kiếp này còn có cơ hội gặp lại mẹ mấy lần nữa. Một năm gặp mười lần, thì hai mươi năm cũng chỉ gặp được hai trăm lần thôi. Mỗi lần gặp là lại ít đi một lần, con thật không muốn tính ngược như này.
Câu nói đó, đã khiến Thẩm lão phu nhân mắt đỏ nhòe.
“Nếu con biết vậy, thì hãy chịu khó về!” Thẩm lão phu nhân quay người đi, lau trộm nước măt trên khóe mi.
“Mẹ!” Đột nhiên Thẩm Tử Dao khóc nức nở: “chờ con sắp xếp ổn định cho Tiểu Thất, chờ Tiểu Thất sinh con xong, chờ con làm tròn trách nhiệm của bà ngoại, con sẽ về ở bên cạnh mẹ!”
Những người phụ nữ ở đó, ai nấy đều không kìm nổi rơi nước mắt.
Tuy giao thông giờ rất thuận tiện, bay từ tỉnh Nghệ An đến, chỉ mất mấy tiếng thôi.
Nhưng không ai có thể chắc chắn mình sẽ sắp xếp để đi được vào thời điểm nào.
Vì mỗi người đều có những việc này việc kia khác nhau.
Hoặc có thể do một chuyện nhỏ nào đó, mà lỡ mất cuộc hành trình mình đã chuẩn bị bấy lâu nay.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Thẩm lão phu nhân nói rất uy nghiêm: “mẹ vẫn còn khỏe lắm đấy! Mẹ vẫn còn gánh vác nhà Thẩm nhiều năm nữa! Chờ Tiểu Thất về, cả nhà ta lại chính thức đoàn tụ.
Thẩm Thất gật mạnh đầu.
Đúng rồi, chờ anh trai trở về, là nhà ta thật sự đoàn tụ rồi!
Tạm biệt Thẩm gia trong luyến tiếc, mọi người bắt đầu lên đường.
Hạ Nhật Ninh an ủi Thẩm Thất và Thẩm Tử Dao, chờ khi mọi người ổn định tâm trạng, mới bắt đầu nói: “mẹ, nhà mình đã dọn dẹp sẵn rồi.”
Thẩm Tử Dao xua xua tay: “thôi mẹ không ở cùng hai đứa nữa, mẹ ở bên ngoài là được rồi.”
“Như thế sao được ạ?” Hạ Nhật Ninh cười nhẹ: “mẹ cứ yên tâm, nhà con rất rộng, mẹ ở thoải mái.”
“Thẩm Thất cũng nói: “đúng rồi, mẹ, Cảnh viên riêng phòng khách đã mười mấy phòng rồi.”
“Không phải thế.”Thẩm Tử Dao cười, đưa tay ra nắm lấy ngón tay Thẩm Thất: “đó là nhà của con, không phải nhà của mẹ, mẹ sống một mình quen rồi, cũng không thích sống với người khác, ồn ào lắm.
Dường như Thẩm Thất đã hiểu ý của mẹ, lập tức trả lời: “vậy....mẹ đến ở chỗ trước đây con đã thuê cho anh nhé! Giờ anh đi sang Đức rồi, con lại nộp mất một năm tiền nhà, đằng nào thì cũng bỏ trống.
“Được rồi.”Thẩm Tử Dao gật đầu: “mẹ sẽ ở đó chờ Tiểu Lục về.”
Hạ Nhật Ninh đã âm thầm ghi nhớ lại việc này, chuẩn bị về bảo Tiểu Xuân mua lại căn hộ đó.
Máy bay hạ cánh xuống tỉnh Nghệ An, đã là buổi chiều.
Vừa xuống máy bay, Thẩm Thất đã hít một hơi thật sâu.
Quả thật, nhiệt độ ở đây cao hơn rất nhiều.
Tiểu Xuân chạy qua hỏi: “Thẩm phu nhân, căn hộ bên kia đã lau dọn sạch sẽ, xin hỏi có phải bây giờ chuyển hành lý của bà qua đó luôn không?”
“Cảm ơn cậu.” Thẩm Tử dao gật đầu.
Thẩm Thất nhìn mẹ đầy áy náy: “mẹ, tối nay con không ở cạnh mẹ được. Con phải cùng Nhật Ninh về Hạ gia gặp