Trong lúc Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh ngọt ngào và hạnh phúc bởi bận bịu cho lễ mừng thọ tám mươi của Hạ lão phu nhân, Thôi Nguyệt Lam cũng âm thầm đi đến thành phố Vinh.
Lúc này, Thôi Nguyệt Lam đang cầm một chén trà nhỏ đi đến trước mặt Hạ phu nhân, vô cùng ngoan ngoãn nói rằng: “Cảm ơn mẹ đã ra mặt thay cho con. Nhà họ Hạ ta gia giáo nghiêm ngặt, chỉ cần Thẩm Thất kia vừa làm bậy thì vị trí của cô ta cũng sẽ mất ngay.”
Hạ phu nhân vui vẽ nhận lấy chén trà, vừa lòng kéo tay Thôi Nguyệt Lam mà nói: “Con yên tâm. Trình Thiên Cát chính là thủ hạ đắc lực của mẹ, vào Nam ra Bắc với mẹ nhiều năm, thực hiện nhiệm vụ nhiều lần. Tuy rằng hắn có dáng vẻ không bằng Nhật Ninh, thế nhưng hắn hiểu lòng người nhất. Chỉ cần là ả đàn bà nào bị hắn đưa vào tầm ngắm thì không ai có thể chạy thoát được. Đến lúc đó, Thẩm Thất lưu luyến không rời với Trình Thiên Cát thì cái vị trí nhị thiếu phu nhân của nhà họ Hạ này chẳng phải là của con hay sao? Làm việc phải nhìn xa trông rộng, không thể chỉ hạn hẹp trong một thế giới nhỏ bé như vậy. Mẹ đã nói với con rất nhiều lần, đừng đánh nhau với đối phương ở ngoài sáng, rút củi dưới đáy nồi mới có hiệu quả nhất.”
Thôi Nguyệt Lam làm bộ dáng nghe dạy bảo mà ghé vào đầu gối Hạ phu nhân, nói ra: “Vẫn là mẹ thương con nhất”
“Từ nhỏ con đã ở bên cạnh mẹ rồi, tất nhiên là mẹ cưng chiều con nhất chứ. Mẹ hiểu lòng dạ của con, mẹ cũng vừa ý cho con làm con dâu của mẹ.”
Hạ phu nhân tiếp tục nói: “Thế nhưng, mẹ không ngờ lúc Nhật Ninh đi đặc huấn, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào lại biết Thẩm Thất. Khi đó, cuộc đặc huấn của Nhật Ninh cũng đã kết thúc, mẹ gọi nó trở về, nhưng làm thế nào nó cũng không chịu, thì ra là muốn chờ ả yêu tinh kia. Mẹ vốn định ra tay giết chết ả yêu tinh khi ấy, kết quả là nó lại tự mình chủ động biến mất.”
Hạ phu nhân làm sát thủ cả đời, trên người tràn đầy sự tàn nhẫn.
Con người Hạ phu nhân rất bao che con cái.
Chỉ cần người mà bà ta công nhận thì bà ta sẽ liều mạng bảo vệ.
Cũng giống như vậy, chỉ cần là người bà ta căm ghét, có liều mạng thì bà ta cũng muốn giết chết kẻ ấy.
“Không ngờ, sau mười tám năm lại gặp lại, còn khéo đến mức gả cho Nhật Ninh. Quả thật quá trùng hợp. Nhưng mà, như vậy thì sao chứ? Chỉ cần là đôi tình nhân mà Vưu Tâm Nguyệt ta đây muốn chia rẽ thì không thể nào không chia ly được!” Hạ phu nhân nói một cách tràn đầy tự tin: “Con cứ chờ xem, thủ đoạn của Thiên Cát rất lão luyện, chỉ cần là hắn ra tay, Thẩm Thất chắc chắn không chạy thoát.”
Quả thật Trình Thiên Cát rất tốt mã.
Tuy rằng chẳng phải là cái kiểu khuynh quốc khuynh thành như Hạ Nhật Ninh và Thẩm Lục, nhưng cũng là kiểu làm người ta rất dễ chịu.
Chính là “chàng trai ấm áp” mà mọi người hay nhắc đến.
Phải biết rằng, kỳ thực phần lớn phụ nữ không có sức chống cự với những chàng trai ấm áp như thế.
Một chàng trai ưu việt có dáng vẻ phong lưu, gương mặt điển trai lại nho nhã lễ độ, có thể hiểu rõ nội tâm nữ giới, vả lại còn có thể muốn nghĩ gì thì nghĩ, muốn làm gì thì làm, phỏng chừng không người phụ nữ nào chống lại nổi.
Trình Thiên Cát luôn vin vào điều này nên mọi nhiệm vụ được giao, hắn đều bách chiến bách thắng, không gì đỡ nỗi.
“Nam thần” là người luôn cao cao tại thượng, núi cao phải ngước nhìn, không thể thân cận.
Mà chàng trai ấm áp thì khác.
Biết sửa bóng đèn, biết nấu ăn, biết làm vườn, biết làm đồ thủ công,... vô cùng gần gũi.
Cho nên, ai lại từ chối một người đàn ông ưu việt mà ấm áp như thế chứ?
Thẩm Thất cũng không ngoại lệ.
Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, cô cũng sẽ yêu thích một chàng trai giỏi giang mà ấm áp, tốt tính, hơn nữa mọi mặt đều toàn diện.
Chỉ cần Thẩm Thất không ghét Trình Thiên Cát thì coi như khởi đầu không tệ, có thể tấn công thêm một bước nữa.
Thôi Nguyệt Lam nghe Hạ phu nhân nói như vậy, trong lòng vẫn đầy ý coi thường.
Cô ta từng thoáng nhìn thấy Trình Thiên Cát từ phía xa.
Là một gã đàn ông bình thường thôi!
Người đàn ông này cho dù có ấm áp, thế nhưng so sánh vẻ ngoài, so sánh gia thế với Hạ Nhật Ninh thì chẳng đáng nhắc tới!
Trong lòng Thôi Nguyệt Lam, vẻ ngoài và gia thế của một người đàn ông có vai trò quan trọng tuyệt đối.
Cho nên Thôi Nguyệt Lam không mấy yên tâm về Trình Thiên Cát.
Thôi Nguyệt Lam dụ dỗ Hạ phu nhân, nói rằng: “Mẹ, tuy rằng trước đây Trình Thiên Cát từng thành công nhiều lần, thế nhưng lần này khác! Đối thủ mà hắn phải đối mặt chính là Nhật Ninh! Người nghĩ xem, với vẻ ngoài và gia thế của Nhật Ninh, rõ ràng Trình Thiên Cát chẳng có phần thắng nào cả.”
Hạ phu nhân mỉm cười tự tin: “Vậy là con không hiểu rồi? Không phải người phụ nữ nào cũng yêu tiền tài và địa vị đâu. Thẩm Thất vừa đúng là thuộc về loại đó. Nếu như cô ta là loại người tham hư vinh, vậy thì Nhật Ninh sao lại vừa ý cô ta chứ? Con cứ yên tâm đừng nóng vội! Chờ xem trò hay là được rồi. Đối phó với phụ nữ, Thiên Cát rất có bài bản.”
Nghe thấy Hạ phu nhân nói như vậy, lần đầu tiên Thôi Nguyệt Lam cảm thấy bất mãn với bà ta.
Quanh co vòng vèo như thế để làm gì?
Trực tiếp để cho Trình Thiên Cát quay chụp với Thẩm Thất một cảnh ái muội là được rồi.
Chỉ cần có chứng cứ đó, Hạ lão phu nhân cũng sẽ không bênh vực Thẩm Thất nữa!
Cần chi phải phiền toái như vậy, còn phải làm quen với Thẩm Thất nữa?
Có tác dụng sao?
Thừa dịp hiện giờ Thẩm Thất không ghét Trình Thiên Cát, Trình Thiên Cát chỉ cần vài phút là có thể chụp ra một tấm hình như vậy rồi!
Đúng là vẽ vời thêm chuyện!
Những lời này quẩn quanh trong đầu Thôi Nguyệt Lam một vòng nhưng cô ta cũng chẳng có lá gan nói với Hạ phu nhân.
Cô hiểu rất rõ Hạ phu nhân.
Bà ta tự tin và độc đoán.
Bất cứ người nào nghi ngờ quyết định của bà ta thì đều sẽ gặp phải trách mắng nặng nề.
Chỉ có điều, dù cho cô ta không dám nói với Hạ phu nhân thì cũng không có nghĩa là không dám nói với Trình Thiên Cát.
Trong lòng Thôi Nguyệt Lam lập tức rục rịch, định bụng đi tìm Trình Thiên Cát trò chuyện một phen.
“Mẹ nói đúng ạ, Lam Lam nghe theo mẹ hết.”
Ngoài mặt, Thôi Nguyệt Lam vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời của bà Hạ, cô ta nói:
“Còn nửa tháng nữa là đến ngày mừng thọ của bà, mẹ định khi nào mới chính thức về nhà?” Vừa nhắc tới vấn đề này, bà Hạ ban nãy vẫn tràn đầy tự tin lập tức thở dài một tiếng, nói: “Ba con giờ vẫn chưa đến, mẹ đợi ông ấy rồi cùng