Thôi Nguyệt Lam có sự đề phòng, không có trực tiếp đi vào, mà là lựa chọn núp ở một bên nghe lén.
Quả nhiên, nghe lén lần này, cho Thôi Nguyệt Lam nghe được nôi dung mà cô nằm mơ cũng không ngờ tới!
Cửa phòng của trong nhà không có đóng kín, âm thanh từ vị trí của cửa phòng tiết lộ ra.
Trình Thiên Cát thấp giọng nói: "Chị Vưu, sao chị lại tới đây?"
Hạ phu nhân ngồi ở phía đối diện của Trình Thiên Cát, thở dài một tiếng nói: "Người của tôi đã nói cho tôi biết, cậu mấy ngày nay vẫn luôn đang hỏi thăm chuyện nhiệm vụ vào mười tám năm trước? Sao đột nhiên muốn hỏi thăm những thứ này? Cậu trực tiếp hỏi tôi thì không được sao?"
Trình Thiên Cát do dự một hồi: "Nhiệm vụ của em không có làm tốt, không dám làm phiền chị Vưu."
"Hừ, lúc thăm dò tin tức, tại sao không có quên lấy danh hiệu của tôi mà điều tra?" Hạ phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Trình Thiên Cát, cậu là tôi từ nhỏ coi tới lớn đấy, cậu là chưa bao giờ từng lừa gạt tôi đấy!"
" Vâng... chị Vưu." Trình Thiên Cát cúi đầu xuống nói: "Chuyện này, là Thẩm Thất nhờ cậy em giúp điều tra đấy."
"Thẩm Thất? Cậu thăm dò cái này để làm cái gì? Cậu mặc dù biết tôi là sát thủ, nhưng lại không biết tôi là tổ chức gì đấy. Cậy sao đột nhiên hỏi thăm về chuyện này rồi?" Hạ phu nhân nghi ngờ mà hỏi: "Cậu cùng cô ấy nhắc qua quan hệ của chúng ta?"
Giọng nói của Trình Thiên Cát hơi hơi cất cao: "Làm sao có? Em làm sao lại làm chuyện như vậy? Chị Vưu, cố ấy hình như có người quan trọng gì ấy, là đã bị chết ở trong tay tổ chức của chúng ta đấy."
"Cái gì?" Hạ phu nhân chợt nhớ tới Hạ Nhật Ninh đã từng cũng hỏi bà, mười tám năm trước có chấp hành qua nhiệm vụ ở trong nước không.
Chẳng lẽ nói, hai người nói đều là cùng một chuyện?
Trình Thiên Cát tiếp tục nói: "Thẩm Thất đã cứu em, chuyện này em không thể không giúp."
"Thù của cha em, cuối cùng cũng là đã trả thù rồi. Cậu đứa nhóc này cũng thiệt là, tại sao không nói cho tôi, kẻ thù của cậu là đang ở trong cái thành phố này?" Giọng nói của Hạ phu nhân hơi mềm: "Nếu như tôi biết được, tôi làm sao lại không giúp cậu?"
Giọng nói của Trình Thiên Cát hơi đắng chát: "Chị Vưu, em không thể làm phiền tới chị nữa. Loại chuyện nhỏ nhặt này, tự chính mình em đi làm là được rồi."
"Cậu nhóc này!" Hạ phu nhân thở dài một tiếng: "Năm đó trong tổ chức quả thực là nhận qua nhiệm vụ ở trong nước. Lúc đó, tôi còn coi như là người ở trong tổ chức, nhiệm vụ này đương nhiên là phân công đến trên đầu của tôi rồi."
Thôi Nguyệt Lam đang lén nghe, ánh mắt chợt sáng ngời lên!
Cô nhớ được là tin tức được thăm dò qua là, Lâm Vũ Tường, cha của Thẩm Thất là bị giết chết đấy!
Chẳng lẽ nói, năm đó người giết chết Lâm Vũ Tường chính là người của tổ chức?
Củng có thể nói là, thành thật là chính Hạ phu nhân Vưu Tâm Nguyệt làm sao?
Nếu là như thế, vậy quả thực là quá tốt rồi!
Có thù giết cha của Thẩm Thất, làm sao lại tha thứ Hạ Nhật Ninh. Làm sao lại tha thứ Hạ phu nhân?
Ha ha ha ha ha, thật sự là trời cũng giúp tôi!
Thẩm Thất a Thẩm Thất, cô có lẽ không ngờ tới chăng?
Hạ Nhật Ninh cuối cùng cũng sắp phải thuộc về tôi đấy!
Thôi Nguyệt Lam vì vậy không vội vàng đi tìm Trình Thiên Cát rồi, lặng yên không một tiếng động mà thối lui ra khỏi tiệm của Trình Thiên Cát.
Cũng là bỏ lỡ nội dung cuộc đối thoại ở phía dưới.
Trình Thiên Cát cau mày hỏi: "Vậy năm đó là chị chấp hành nhiệm vụ?"
Hạ phu nhân cười cười, nói: "Mười tám năm trước, tôi đang bề bộn lấy cùng chồng ở căn cứ huấn luyện Nhật Ninh, tôi ở đâu có nhiều thời gian như vậy về nước chấp hành nhiệm vụ? Hạ gia cho thời gian cho tôi không nhiều lắm, tôi phải ở trong thời gian có hạn, đem Nhật Ninh huấn luyện ra, vì vậy mấy năm kia tôi đều ở căn cứ không có đi ra ngoài. Nhiệm vụ kia, tôi đã qua tay giao cho một sát thủ khác đi chấp hành đấy. Lại về sau, tôi chính thức thoát khỏi tổ chức, trở thành nhân viên ở biên ngoại, không còn chịu trách nhiệm hứng lấy nhiệm vụ của tổ chức nữa, chuyện ở phía sau, tôi liền cũng không biết rồi."
"Xem ra là do một người khác." Trình Thiên Cát bỗng thở phào một hơi.
Anh có chút lo lắng, nếu như người giết chết người thân của Thẩm Thất, đúng là Hạ phu nhân, vậy đó là một chuyện đau khổ tàn nhẫn đến cỡ nào.
Đương nhiên, bây giờ cũng không khá hơn chút nào.
Hạ phu nhân cũng thoát không khỏi liên quan.
Chỉ là số lượng có bao nhiêu mà thôi.
Trình Thiên Cát âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải giúp đỡ Thẩm Thất điều tra ra sát thủ chân chính là ai.
Lúc này, điện thoại của Hạ phu nhân reo lên, Hạ phu nhân nhìn qua dãy số, rất nhanh liền nhận nghe điện thoại: "Lam Lam?"
Thôi Nguyệt Lam ở trong điện thoại cố ý giở vờ cái gì cũng không biết đấy, nói: "Mẹ, mẹ bây giờ ở chỗ nào? Con trở về sao cũng không nhìn thấy mẹ?"
Thôi Nguyệt Lam lập tức nói: "Mẹ còn biết trở về? Vừa đúng lúc, con cũng có chuyện muốn tìm mẹ hỏi mẹ, mẹ ở nhà chỗ nào cũng đừng đi, con lập tức trở về."
Cúp đi điện thoại, Hạ phu nhân nói với Trình Thiên Cát: "Được rồi, cậu đã không có việc gì, tôi đây thì đi về trước đây."
Nhìn thấy Hạ phu nhân sắp rời khỏi, Trình Thiên Cát lập tức gọi bà lại: "Chị Vưu!"
Hạ phu nhân dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát với một vẻ mặt bình tĩnh nói: "Thực xin lỗi, nhiệm vụ này, em có lẽ làm không tiếp nữa."
Hạ phu nhân nhướn mày: "Tại sao? Trước kia cậu không phải thường xuyên làm nhiệm vụ như vậy sao? Chỉ cần cậu đem Thẩm Thất câu dẫn đi, làm cho cô ấy yêu cậu, thậm chí hai người đều không cần lên giường..."
"Thực xin lỗi, chị Vưu." Trình Thiên Cát nghiến răng nói: "Thẩm Thất là một cô gái tốt, cô ấy cùng những đối tượng nhiệm vụ của trước kia không giống nhau. Cô ấy thậm chí vì thương thế của em, đặc biệt mà chạy đi trả thù. Nếu như chuyện này là người khác đi làm, tôi có lẽ sẽ không cảm động như vậy. Thế nhưng là Thẩm Thất chỉ là một cô gái nhu mì tay không thể xách vai không thể gánh, cô ấy đều có thể vì em làm đến bước này, em không muốn lại lừa gạt cô ấy nữa! Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt trong suốt của cô ấy, em đều bị cảm giác tội ác nhiều lần tra tấn thật lâu!"
"Thiên Cát, cậy đây là sao rồi? Chúng ta vốn chính là sát thủ..." Hạ phu nhân còn muốn tiếp tục khuyên bảo Trình Thiên Cát: "Cậu là trong ngành của chúng ta này, dùng mỹ nhân kế dùng được tốt nhất đấy. Cậu làm sao lại..."
"Chị Vưu, em đã sống hai mươi sáu năm, chưa từng có người đem em coi làm bạn. Cũng chưa từng có người đối với em móc tim móc phổi như vậy, thành thật với nhau nói