Phùng Khả Hân không phải là không nghĩ đến muốn làm khó Lưu Nghĩ.
Nhưng thực sự cô ta không dám.
Cô ấy không phải Lưu Nghĩ là quyền anh mà không dám ra tay, mà lần này quay lại, là xin Phùng Mạn Luân rất lâu, Phùng Mạn Luân mới gật đầu đồng ý, cho phép cô ta về nhà ăn tết.
Nếu cô ta không nghe theo lời của Phùng Mạn Luân, vậy thì rất có khả năng, lần này cô ta đi Mỹ thì không quay lại được.
Phùng Khả Hân không dám đánh cược suy nghĩ của Phùng Mạn Luân.
Lưu Nghĩ đích thực không phải là Thẩm Thất, không thể dùng thủ đoạn ngang ngược.
Nếu dùng thế mạnh với Lưu Nghĩ, cô ta chỉ có thể trở thành càng mạnh.
Nhưng Phùng Khả Hân chịu nỗi tức giận này, cô ta lại không làm gì được.
Đây là tính ác trong nhân loại.
Thứ mà cô ta không muốn, người khác cùng đừng có được.
Nếu không thì không xong với cô ta!
Văn Nhất Phi thực ra không phải là lần đâu tiên thể hiện sắc mặt với Phùng Khả Hân.
Khi anh ta thích Phùng Khả Hân, thì Phùng Khả Hân là bảo bối.
Khi mà anh ta không để ý đến Phùng Khả Hân, thì Phùng Khả Hân được xem là gì?
Cho nên, lần này, Văn Nhất Phi coi như cảnh cáo Phùng Khả Hân.
Nếu cô ta dám làm gì với Lưu Nghĩ, thì anh ấy sẽ không nể mặt.
Giống như khi xưa Hạ Nhật Ninh, đừng chê mặt quá đau!
Văn Nhất Phi bước nhanh ra ngoài, thì nhìn thấy Phạm Thịnh Phạm Li đang nhàn nhã tự tại cho Khổng tước trong lồng ăn thức ăn.
Phạm Thịnh Phạm Li nói một cách chậm dãi: “Tình nhân cũ ghen rồi!”
Văn Nhất Phi không nói lại, lấy thức ăn của chim từ tay của Phạm Thịnh, vừa cho ăn vừa nói: “Hai người nói xem, Phùng Khả Hân người con gái này là nghĩ gì? Trước đây bảo tôi đi đối phó với Thẩm Thất, giúp cô ta đoạt lấy Hạ Nhật Ninh. Bây giờ lại bày ra nét mặt khó chịu cho tôi xem, khuôn mặt này to quá?”
Phạm Thịnh Phạm Li phát ra tiếng, nói: “quả nhiên tình cũ thua tình mới! Bởi vì anh không thích Phùng Khả Hân rồi, cho nên cảm thấy cô ta chỗ nào cũng không thuận mắt? Chúng tôi là còn nhớ năm đó anh có nói với chúng tôi, Phùng Khả Hân là một cô gái lay động lòng người tinh khiết nhất mà anh từng gặp.”
Văn Nhất Phi lập tức im lặng.
Câu nói này đích thị là anh ấy nói.
Nhưng bây giờ anh ấy rất muốn thu lại nhưng lời năm đó đã nói ra.
“Mỗi thời mỗi khác.” Văn Nhất Phi nói nhỏ nhẹ: “Trước đây tôi có thích Phùng Khả Hân. Nhưng cô ta trước mặt tôi, hủy đi món quà mà tôi tặng, khi bảo tôi cách xa ra, tôi đã không có suy nghĩ này nữa. Sau đó, tôi chỉ đứng nhìn cô ta theo đuổi Nhật Ninh, nói thực sự, trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Nhưng, đó là trước đây. Tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tôi hình như thật sự không quan tâm cô ta nữa.”
“Trước đây tôi tìm mấy người trên mạng, đích thực là lý do cho hết thời gian cho hết sự cô đơn. Nhưng sau này, đó chỉ là thói quen, mà không phải là thực thực sự cần phải làm để cho hết cô đơn. Càng về sau chúng ta mấy người đều bắt đầu kế thừa gia nghiệp, tôi cũng yên phận một thời gian rất lâu? Bây giờ, tôi đã quen Tiểu Nghĩ, tôi cảm thấy trạng thái của toàn bộ cơ thể đều khác thường.”
Phạm Thịnh so với em trai Phạm Li, thực ra càng chững chặc hơn một chút, Phạm Thịnh lấy tay vỗ vai của Văn Nhất Phi, hỏi: “Lần này anh thực sự chân thành? So với Phùng Khả Hân càng chân thành?”
Văn Nhất Phi gật đầu: “giống như sự chân thành của Nhật Ninh với Tiểu Thất.”
Phạm Li gật đầu: “Được! Anh đã nói như thế rồi, thân làm huynh đệ, giúp anh đến cùng! Khi cần chúng tôi giúp đỡ, thì không từ chối!”
Văn Nhất Phi cười lên: “Có câu nói này của hai người, thì tôi yên tâm rồi. Hai người nói xem, mẹ của tôi biết tôi đột nhiên muốn ổn định, bà ấy sẽ có biểu hiện thế nào?”
Phạm Li cười quái dị: “Có thể là bác gái muốn tặng cho Tiểu Nghĩ một hoa viên, sau đó hai tay cầm lấy tay của Tiểu Nghĩ, cảm kích cô ấy cuối cùng cũng thu nhận anh người chuyên gay hại này?”
Phạm Thịnh rất hợp tác cùng liền cười to lên.
Văn Nhất Phi không khách khi lườm bọn họ, lắc đầu hết cách.
Mọi người đều từ nhỏ lớn lên cùng nhau, công kích nhau, mọi người đều quen thế rồi.
Văn Nhất Phi cũng không quan tâm, chuyển sang vấn đề khác nói: “Năm nay Sùng Minh đến, mọi người có suy nghĩ gì không?”
Nhắc đến Sùng Minh, biểu hiện của Phạm Thịnh Phạm Li cuối cùng cũng nghiêm túc.
Sự việc buổi sáng, bọn họ không dám ra mặt.
Một là bởi vì ở đây nhân vật chính là Hạ Nhật Ninh, anh ấy không ra mặt, người khác ra mặt, như có ý muốn đoạt nhân vật chính.
Hai là vì cơ hội biểu hiện tốt như thế, làm sao có thể cướp đi sự nổi trội của Hạ Nhật Ninh? Không nhân cơ hội cho Tiểu Thất cảm động một chút, làm sao có thể?
Thứ ba Sùng Minh người này thù dai. Thẩm Tử Dao cũng có mặt, bọn họ cần phải bảo vệ tốt Thẩm Tử Dao.
Tổng kết những điều trên, bọn họ chỉ có thể đứng xem, không thể ra mặt.
Nhưng trước mắt không ra mặt, không phải là họ thật sự ngồi nhìn không quan tâm.
Phạm Thịnh Phạm Li nét mặt trầm xuống, nói: “Không ngờ Sùng Minh lại đến Trung Quốc. Anh ta trước đây rất ít đến Trung Quốc. Lần này tới, không biết là vì ai mà tới. Nghe nói mấy hôm nay, anh ta đang tìm một người.”
Văn Nhất Phi gật đầu nói: “Thông tin mà chúng ta có thể biết được chỉ có thế. Tin tức cụ thể, chúng ta phải hỏi Nhật Ninh. Nhưng mà, việc này, chúng ta cũng làm một biểu thị. Chỉ cần là việc của Nhật Ninh, chúng ta tuyệt đối không ngồi mà không giúp. Sùng Minh rất ngạo mạn ở nước ngoài. Nhưng, đó là bên nước ngoài. Anh ta cũng là đang trốn cảnh sát quốc tế sao? Có thể thấy, anh ta có lo lắng.”
Văn Nhất Phi gật đầu: “Đúng, tôi cũng nghĩ như thế. Mấy người chúng ta liên thủ lại, thì không phải sợ Sùng Minh đến đây muốn làm gì thì làm.”
Khi ba người đang thương lượng việc của Sùng Minh, Thẩm Thất và Lưu Nghĩ đi dạo xem phòng cảnh đi qua.
Trên đường đi, Thẩm Thất không ngừng