Thẩm Lục ở nhà, tất nhiên phải phụ trách mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà.
Khi xưa có chú Lê Huy chăm lo cho cuộc sống, Thẩm Lục có thể vui vẻ thoải mái.
Bây giờ chú Lê Huy vội về quê ăn tết, nhất thời Thẩm Lục muốn tìm người làm theo giờ đúng thật không dễ tí nào.
Cuối năm, mọi người đều về nhà ăn tết. Cho nên nguồn lực cung không ứng cầu.
Hơn nữa nhà có Thẩm Tử Dao, tìm bảo mẫu nam không thích hợp lắm, chỉ có tìm bảo mẫu nữa.
Cứ như thế, thị trường lại căng hơn nữa.
Thẩm Thất cũng từng đề cập muốn đem mấy người làm ở nhà họ Hạ sang phục vụ.
Thẩm Tử Dao liền từ chối.
Bà ấy không muốn có người nói Thẩm Thất lợi dụng nhà họ Hạ, trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.
Bà ấy không muốn Thẩm Thất phải gánh chịu bất cứ sự chỉ trích nào.
Bà ấy chưa đến nước cần người hầu hạ, cho nên, Thẩm Tử Dao liền từ chối.
Dù gì nhà này cũng chỉ có bà ấy với Thẩm Lục hai người, nhu cầu sinh hoạt thường ngày tự giải quyết được.
Bình thường cứ mua sắm một lần là có thể ăn dược mấy ngày.
Không thích nấu ăn có thể kêu cơm hộp.
Nhưng, sau khi Thẩm Lục ăn qua thức ăn do Thẩm Tử Dao nấu, kiên quyết mua đồ ăn về tự nấu, chứ không ra ngoài hoặc gọi cơm hộp ăn.
Anh ấy không dễ gì bình phục lại, quý trọng nhất chính là thời gian ở chung với người nhà.
Hôm nay, Thẩm Lục lái xe đi mua sắm.
Chưa đến được siêu thị, xe đã bị một người chặn dừng lại.
Thẩm Lục hạ cửa xe xuống, tính xem chuyện gì đang xảy ra.
Một chiếc súng liền đưa vào trong: “Ông Sùng Minh muốn gặp cậu!”
Đôi mắt đẹp tuyệt vời của Thẩm Lục, thoát ẩn thoát hiện sự tức giận, nói: “Thế thì cậu cứ bắn chết tôi đi, không cần nhiều lời.”
Đối phương đơ ra.
Hắn ta cũng không ngờ Thẩm Lục lại điên như vậy.
Hai người liền đơ cứng ngay ra đó.
“Phập phập phập” một tràng vỗ tay bên cạnh vang lên, một người từ một khuất đi ra, lười nhát mà nói với Thẩm Lục: “Muốn tìm được câu, đúng là không dễ. Nếu như không phải xâm nhập vào camera của sở giao thông, thật sự khó mà tìm ra cậu.”
Thẩm Lục nghe thấy tiếng, liền ngẩng đầu, thì thấy Sùng Minh với chiếc áo khoác đen đứng trước mặt.
Hắn ta nhanh như thế đã khỏe rồi sao?
Hắn ta không phải bị thương rất nghiêm trọng sao?
Hắn ta sao lại xuất hiện tại thành phố Vinh?
Hắn ta rốt cuộc muốn làm gì?
Chân mày Thẩm Lục nhíu chặt.
Không chờ cậu ấy mở lời, Sùng Minh đã mở miệng nói: “Đừng hiểu lầm, chỉ là muốn mời cậu ăn bữa cơm. Xem như cám ơn cậu hôm đó đã giúp tôi. Cậu có thể yên tâm, tôi sẽ không làm gì với cậu cả. Tôi chưa hạ lưu đến mức dùng thủ đoạn thấp hèn ép buộc người khác nghe theo mình.”
Thẩm Lục nghe thấy xe sau cứ bấm kèn inh ỏi.
Thẩm Lục xoay đầu lại nhìn, phía sau đã dừng không ít xe.
Thẩm Lục liền nói: “Được, chờ tôi đậu xe đã.”
Người đó thu lại chiếc súng, Thẩm Lục thuận lợi đi đậu xe.
Sùng Minh nghiêng người dựa vào chiếc hummer, chờ Thẩm Lục cuống xe.
Hắn ta không sợ Thẩm Lục bỏ chạy, cậu ta dám chạy, hắn dám đuổi.
Dù có khiến cho cả thành phố Vinh trở nên mưa máu gió tanh cũng không sao.
Thẩm Lục cũng không tính cỏ chạy.
Chạy? Đó là cách làm của tên nhược phu và phụ nữ.
Anh ta là đàn ông, tại sao phải chạy?
Sùng Minh rất quý ông đưa tay làm thế mời: “Cậu muốn ăn gì?’
“Hay để tôi mời cậu đi.” Ánh mắt Thẩm Lục nhấp nháy, nói: “Nói gì đi nữa ở đây, tôi là chủ cậu là kahchs.”
Sùng Minh nhứng vai: “Cũng được.”
Thẩm Lục chọn một nhà hàng tương đối yên tĩnh, hai người tìm một góc không dễ phát hiện mà ngồi.
Thẩm Lục tự nhiên không muốn để bất cứ ai hiểu lầm cậu ta với người đàn ông có lối suy nghĩ kỳ lạ này có mối quan hệ nào.
Hai người vừa vào nhà hàng.
Không ngoài dự tính, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Thẩm Lục.
Nhan sắc cậu ta trở thành bức xạ vòng tròn, áp đảo tất cả phụ nữ có mặt trong đó.
Những người đàn ông dùng bữa, khi thấy Thẩm Lục, đều lộ vẻ kinh diễm tột cùng.
Sùng Minh chỉ lạnh băng mà lướt qua, mấy người đàn ông đó đều lạnh run cả người, cúi đầu không dám nhìn sang.
Thẩm Lục hoàn toàn không quan tâm chuyện này.
Đừng thấy Hạ Nhật Ninh cứ tự phụ, Thẩm Lục thực ra đối với nhan sắc của mình, một chút khái niệm cũng không có.
Trong mắt Thẩm Lục, nhan sắc của đàn ông một chút tác dụng cũng không có.
Anh ta nào có phải là phụ nữ.
Nhân viên phục vụ nhà hàng bối rối chạy sang để gọi món, Thẩm Lục tiện tay chọn hai phần thức ăn.
Không hải sản, không dầu mỡ.
Miệng Sùng Minh khẽ nhếch: “Cậu đang lo cho sức khỏe của tôi?”
“Phần mộ là phải chiếm một phần diện tích mặt đất.” Thẩm Lục cũng có thể xem như là một tên độc mồm độc miệng: “Cậu tốt nhất vẫn nên chừa phần đất cho người cần nó.”
“Haha haha haha.” Sùng Minh sảng khoái cười lớn, đưa tay nắm lấy bộ tóc đỏ ngắn, cười một cách thoải mái: “Tôi phát hiện cậu càng ngày càng thú vị.”
“Tôi thì lại cảm thấy cậu càng ngày càng đáng ghét.” Thẩm Lục nhìn thẳng vào mắt Sùng Minh: “Cậu hai lần ép tôi gặp cậu, tôi thật sự không thích cậu nổi.”
Sùng Minh gật đầu: “Đúng đúng đúng. Không sao, chỉ cần tôi thích cậu, là đủ rồi.”
Thẩm Lục cảm thấy, với loại người này, thật không thể nào nói chuyện được.
Lúc này, phòng kế bên truyền đến giọng nói quen thuộc: “Sư huynh? Anh hẹn em ra đây có chuyện gì?”
Là giọng của Thẩm Thất!
Thẩm Thất lập tức nghe ra!
Là Tiểu Thất ở kế bên!
Không xong!
Tên Sùng Minh này là kẻ biến thái!
Tiểu Thất xinh đẹp thế kia, tuyệt đối không thể để hắn ta gặp được Tiểu Thất!
Đúng thế, trong lòng Thẩm Lục, Thẩm Thất chính là nàng tiên nữ giáng trần, đẹp không ai bằng.
Những người thường trên thế gian này, cho Tiểu Thất xách dép cũng không xứng.
Không cách nào, tất cả nô lệ em gái đều thế cả.
Thẩm Thất tự nhiên hỏi Sùng Minh: “Cậu đến thành phố Vinh có chỗ ở không đó?”
Chân mày Sùng Minh khẽ nhướng: “Cậu biết, hỏi tôi câu đó có nghĩa gì không?”
Thẩm Lục ngước mắt lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu có khả năng xâm nhập camera sở giao thông, tôi cũng có thể khiến cậu cả đời kiếm không được tôi, cậu tin không?”
Sùng Minh liền đưa hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng: “Tại sao đột nhiên lại hỏi câu đó?”
“Tôi tốt xấu cũng từng giúp cậu đắp thuốc qua, nói cho cùng cũng cần kiểm tra xem vết thương của cậu hồi phục như thế nào?” Thẩm Lục bình tĩnh nói: “hỉ thế mà thôi.”
Ánh mắt Sùng Minh rực sáng!
Hắn ta cầu còn không được!
“Được, nếu là người khác mà nói, tôi sẽ không nói địa chỉ tôi cho người đó.