Hạ Nhật Ninh không muốn nói cũng phải nói: “đưa trẻ này không thể giữ lại, cho dù sinh ra thì Hạ gia cũng sẽ không chịu nhận.”
Thôi Nguyệt lam đương nhiên biết rằng Hạ gia sẽ không chịu nhận!
Đứa trẻ này căn bản không phải là cốt nhục của nhà họ Hạ!
Thôi Nguyệt Lam nói tiếp: “cũng được! Nhưng mà em không thể đi bệnh viện ở đây làm phẫu thuật phá thai được! Người ở đây đều biết em!”
Thôi Nguyệt Lam nhỏ nhẹ nói, van nài nhìn Hạ Nhật Ninh: “Nhật ninh, cầu xin anh có thể đưa em đi thành phố khác làm phẫu thuật được không? Bây giờ thật sự em không thể tìm được người giúp đỡ rồi! Bây giờ em như con chó bị mất nhà, ngày nào cũng sống trong sự lo sợ.Em không muốn gây thêm phiền phức cho nhà họ Hạ, em cũng không muốn giữ lại đứa bé này! Nhưng mà, nhưng mà em có thể kiếm ai giúp đỡ đây? Hạ Nhật Kỳ,em vốn dĩ không thể nào đi tìm anh ấy được, em hận anh ấy! Làm sao có thể đi nhờ anh ấy giúp đỡ được chứ? Vì vậy, em cứ nghĩ mãi, và cuối cùng em chỉ có thể cầu xin anh giúp em mà thôi!”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: ’ được rồi, anh giúp em.”
Có thể thuận lợi giải quyết được vấn đề, như vậy anh đã yên tâm rồi!
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đồng ý, đột nhiên cười láu cá nói: “ngoài ra, em muốn xin anh một việc nữa được không?”
Hạ Nhật Ninh cau mày.
Thôi Nguyệt Lam hôm nay, sao mà nhiều việc vậy chứ?
“Sắp tới tết rồi, trước tết không còn mấy ngày nữa, em không muốn mang theo đứa bé này ăn tết. Nếu như anh đồng ý, tối hôm nay chúng ta có thể đi không?”van nài nhìn Hạ Nhật Ninh nói: “em phẫu thuật sớm ngày nào, không phải anh sẽ càng yên tâm ngày đó sao?”
Hạ Nhật Ninh nghe xong, liền gật đầu: “được.”
“Vậy anh đừng mang theo ai hết, chỉ cần anh một mình đưa em đi có được không? Coi như là giữ lại cho em chút tự trọng cuối cùng có được không? Em không muốn để trợ lí của anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của em.” Thôi Nguyệt Lam nước mắt đầm đìa nhìn Hạ Nhật Ninh.
“Được.” Hạ Nhật Ninh lập tức gật đầu. Chỉ cần Thôi Nguyệt Lam phối hợp, thì tất cả đều không thành vấn đề!
Sau khi nghe Hạ Nhật Ninh trả lời, Thôi Nguyệt Lam hoàn toàn yên tâm rồi!
Cô muốn báo thù! Cô không muốn Thẩm Thất ăn tết vui vẻ!
Cô đã mưu tính lâu như vậy rồi, chỉ là trông chờ vô lần này thôi!
Cô muốn cho Thẩm Thất mãi mãi không thể vực dậy!
Thẩm Thất ở Cảnh Hòa Trang Viên rất lâu, cô muốn giải thích rõ ràng triệt để chuyện của anh trai.
Cô không muốn có hiểu lầm với Hạ Nhật Ninh!
Cô không muốn Hạ Nhật Ninh chịu uất ức, lại đi tâm sự với người con gái khác!
Cô không muốn!
Vì vậy, tối nay cô phải nói rõ tất cả!
Nhưng, cô đợi rồi đợi, đợi rất lâu, đợi đến nửa đêm, Hạ Nhật Ninh không về nhà.
Trong điện thoại anh ấy nói rất rõ, anh ấy đi tìm Thôi Nguyệt Lam.
Hai người họ đang nói chuyện gì, nói chuyện tới giờ vẫn không có kết quả sao?
Thẩm Thất nhìn đồ ăn trên bàn, tất cả đều đã nguội lạnh hết rồi.
Nếu như trở về thì cũng không thể ăn được nữa rồi?
Trong đáy mắt Thẩm Thất là một mảng cô đơn, từ từ đứng dậy--
Đột nhiên, Thẩm Thất cảm thấy trước mắt là một cơn chóng mặt, trước mắt tối sầm lại.
Quản gia phái sau đỡ được Thẩm Thất: “nhị thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ không?”
Thẩm Thất rõ ràng nghe được lời của quản gia nói, nhưng mà bây giờ ngay cả sức lực để nói cô cũng không có, cô chỉ kịp gật đầu, trước mắt tối sầm, toàn bộ người đột nhiên mất đi nhận thức.
Tất cả mọi người trong Cảnh Hòa Trang Viên đều hốt hoảng: “nhanh lên, gọi cho bác sĩ Tần! nhanh gọi cho chủ tịch!”
Rất nhanh đã gọi được cho bác sĩ Tần, vừa nghe tin Thẩm Thất không rõ nguyên nhân ngất đi, không nói câu nào liền vội vã xuống giường chuẩn bị chạy tới Cảnh Hòa Trang Viên.
Còn một bên là điện thoại của Hạ Nhật Ninh, nhưng gọi không ai nghe máy.
Quản gia cũng không biết tại sao Hạ Nhật Ninh không nghe máy.
Không lẽ, chủ tịch hiện đang có việc gấp cần giải quyết sao?
Nhưng mà cho dù có việc gấp đi chăng nữa, thì sức khỏe của nhị thiếu phu nhân không phải vẫn quan trọng nhất sao?
Bác sĩ Tần rất nhanh đã lái xe đến Cảnh Hòa Trang Viên, vừa bước vào đã thấy Thẩm Thất nằm trên giường, vẫn còn đang hôn mê.
“Có chuyện gì? tại sao đột nhiên lại ngất đi?” Bác sĩ Tần thận trọng kiểm tra thân nhiệt cho Thẩm Thất, hơi cao nhưng vẫn thuộc phạm vi bình thường cho phép.
‘ Tôi không biết nữa! Nhị thiếu phu nhân đang đợi chủ tịch trở về, đợi mãi đợi mãi rồi đột nhiên ngất đi. Chúng tôi không biết gì hết!” những người giúp việc căng thẳng trả lời.
Bác sĩ Tần lập tức bắt mạch, cẩn thận nhanh chóng chuẩn đoán bệnh tình.
Đột nhiên, mắt ông đột nhiên sáng lên!
Mạch tượng này rõ ràng là.
Bác sĩ Tần lại cẩn trọng bắt mạch .
Vẫn còn quá sớm, chưa thể khẳng định được.
Bác sĩ Tần lập tức nói với y tá: “lấy máu của nhị thiếu phu nhân, mang về xét nghiệm.”
Y tá theo lời lấy máu của Thẩm Thất, vừa mới lấy xong. Liền thấy mí mắt Thẩm Thất khẽ động đậy.
Thẩm Thất mở mắt, liền nhìn thấy những người trong phòng đều đứng xung quanh mình.
“Mọi người có chuyện gì vậy?” Thẩm Thất thấy mọi người đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng, liền hỏi: “tại sao mọi người đều nhìn tôi như vậy?”
Thẩm Thất ngồi dậy, liền nhìn thấy bác sĩ Tần, đột nhiên ngây người: “bác sĩ Tần,sao ông lại tới rồi? Bây giờ là đã là mấy giờ rồi, là ai thông báo cho bác sĩ Tần vậy?”
Bác sĩ Tần cười nói: “không sao, không sao.
Người giúp việc liền nói: ‘ thiếu phu nhân, cô vừa ngất đi.”
Thẩm thất đột nhiên nhớ lại, vừa nãy hình như trước mắt mình là một màu đen.
Thẩm Thất lập tức hoàn hồn, cảm thấy rất có lỗi với bác sĩ Tần, liền nói: “thật là ngại quá, sức khỏe của tôi không tốt, hồi nhỏ nghịch nợm, lại không chăm sóc tốt. Làm ông vất vả rồi.”
Bác sĩ Tần cười ha hả nói: “không sao, không sao, có lẽ lại là tin tốt không chừng.”
Thẩm Thất khuôn mặt ngơ ngác.
Bản thân đã bị ngất rồi, lại còn có thể là tin tốt lành sao?
Bác sĩ Tần đứng dậy, nói: “bây giờ tốt rồi, không có gì đáng ngại, vậy tôi xin phép về trước. Đợi có kết quả kiểm tra rồi tôi sẽ thông báo cho cô.”
“Cám ơn bác sĩ Tần.” Thẩm Thất định xuống giường tiễn bác sĩ Tần, nhưng lại bị ông ấn vai ngồi xuống: “cô đừng cử động, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Thẩm Thất liền nói với quản gia: “mau tiễn bác sĩ Tần.”
Bác sĩ Tần là bác sĩ riêng của Hạ lão phu nhân, ngoài khám bệnh cho Hạ lão phu nhân và Hạ Nhật Ninh ra, những người khác nói chung không khám bệnh.
Ông ấy đích thân đến khám, như vậy là quá nể mặt Thẩm Thất rồi.
Vì vậy Thẩm Thất cũng rất tôn trọng và cảm kích ông ấy.
Quản gia lập tức nghe lời, tiễn bác sĩ Tần ra khỏi cửa.