Thẩm Thất từ từ xoay người.
Giống như cảnh trong phim điện ảnh vậy.
Nhưng chỉ một cái xoay người thôi mà cũng tiêu tốn hết toàn bộ sức lực.
Chỉ một cái xoay người mà mất gần một phút đồng hồ.
Thời điểm đối mặt với Hạ Nhật Ninh, gương mặt Thẩm Thất ướt đẫm nước mắt.
Hạ Nhật Ninh thấy nước mắt trên mặt Thẩm Thất thì trong lòng đau đớn tột cùng, sự đau đớn đó từ từ lan ra khắp toàn thân.
Hắn đã thề rằng cả đời này hắn sẽ không để người phụ nữ mà hắn yêu phải khóc.
Thế mà hắn đã nuốt lời rồi.
Cả sân bay vốn đang ồn ào dường như chợt yên tĩnh lại.
Không, không phải trở nên yên tĩnh mà là bây giờ hai người họ chỉ có thể nhìn thấy nhau chứ không thể nhìn thấy hay nghe thấy những thứ khác.
Thẩm Thất lặng lẽ khóc rồi nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh lại nhìn Thẩm Thất với vẻ mặt tự trách.
Cả hai người đều không nói gì.
Đám Tiểu Xuân cũng tinh ý lùi về phía sau mấy bước, ngăn mấy người xung quanh xúm lại.
“Tiểu Thất, em sao vậy?” Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng mở miệng.
Thẩm Thất nghe thấy câu hỏi của hắn thì liền nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Nước mắt cô lăn dài trên gò má.
Hai tay cô nắm chặt, buông thõng bên người, cả người căng cứng lên nhưng không hề nói một chữ nào.
Mình làm sao thế?
Đúng vậy, mình đang làm sao thế này?
Không phải mình đã tự nói rằng mình phải buông tay rồi ư?
Vì sao lúc nhìn anh ấy thì mình lại bỗng nhiên mềm lòng?
Thẩm Thất à, mày không thể ở bên anh ấy nữa rồi.
Mẹ của anh ấy đã giết bố của mày.
Giữa hai người có một khoảng cách rất xa, cũng rất sâu.
Hạ Nhật Ninh, anh cần gì phải ra vẻ thâm tình như thế?
Anh đã đạt được thứ anh muốn rồi.
Sao anh lại còn không tha cho tôi?
Thấy tôi chật vật như thế anh vui lắm đúng không?
Trước đây, tôi cho rằng, tôi có thể tin anh.
Tôi cũng đã làm thế.
Nhưng hôm nay tôi mới biết rằng, anh đã giấu giếm tôi nhiều như thế.
Nhưng chuyện khác thì tôi có thể không chú ý, tôi có thể bỏ qua.
Nhưng mà thù giết cha thì tôi không thể nào tha thứ được.
Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh à! Rốt cuộc anh còn muốn ép tôi đến đâu nữa?
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất khóc đến mức tuyệt vọng như thế thì hắn liền bước lên ôm chặt lấy cô theo phản xạ.
Lần đầu tiên Thẩm Thất giơ tay cự tuyệt cái ôm của hắn: “Đừng đến gần tôi!”
Cả người Hạ Nhật Ninh như bị sét đánh.
Tiểu Thất của hắn đang cự tuyệt hắn.
Thẩm Thất chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Hạ Nhật Ninh một cách mông lung: “Anh nhìn thấy đơn ly hôn chưa?”
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh ngấn lệ, giọng nói của hắn bắt đầu run rẩy: “Tiểu Thất, vẫn chưa đến ngày cá tháng tư mà, câu nói đùa này không buồn cười chút nào. Ngoan, đừng làm loạn nữa, chúng ta về nhà đi được không? Anh sẽ giải thích hết chuyện đã xảy ra hôm qua cho em nghe.”
Thẩm Thất nhẹ nhàng lắc đầu, bởi vì động tác này mà nước mắt cô rơi như trút xuống vạt áo trước ngực, chạm vào trái tim cô.
Giải thích ư?
Còn gì để giải thích?
Có giải thích nữa thì cũng không thể che dấu nổi sự thật.
Vưu Tâm Nguyệt đã tự tay giết ba của cô, đấy chính là nút thắt không thể nào cởi bỏ được.
“Tiểu Thất, anh và Thôi Nguyệt Lam thật sự không có gì. Anh đi tìm cô ta vì cô ta bảo rằng cô ta đã có thai.” Hạ Nhật Ninh vẫn chưa nói xong thì Thẩm Thất đã cười lạnh một tiếng cắt ngang lời của hắn.
Đúng thế, Thôi Nguyệt Lam mang thai.
Hạ gia có người nối dõi.
“Chúng mừng các người.” Thẩm Thất mím chặt môi, cô kìm chế sự run rẩy trên cơ thể để nói ra những lời này.
Người chồng yêu quý của cô lại có con với người phụ nữ khác mà cô còn phải tự nói lời chúc mừng nữa.
Ông trời ơi!
Ông có cần phải đối xử tàn nhẫn với tôi thế không?
Ông có cần phải bất công thế không?
Ông để tôi hạnh phúc, vui vẻ chỉ vì muốn tôi đau khổ như bây giờ ư?
Vậy tôi thà rằng trước đây chưa từng hạnh phúc, vui vẻ.
Tôi thà rằng không bao giờ quen biết Hạ Nhật Ninh.
Có phải chỉ cần không yêu thì sẽ không cần chịu tổn thương đúng không?
Có phải là chỉ cần rời khỏi đây thì sẽ có được quyền tham sống sợ chết đúng không?
Hạ Nhật Ninh đứng cách Tẩm Thất ba bước chân nhưng lại giống như cách cô cả một thế giới.
Cánh cửa của thế giới kia đã từng mở ra với hắn nhưng bây giờ nó đang chầm chậm đóng lại.
Cuối cũng thì hắn cũng không bước nổi vào trong trái tim Tiểu Thất, bước nổi vào thế giới của cô.
Một người đàn ông đã từng rất bá đạo, oai phong một cõi như Hạ Nhật Ninh mà bây giờ lại bất lực giống như con thú nhỏ sập bẫy vậy.
Do dự, bất an.
Nhưng mà không làm gì được.
“Tiểu Thất, vì sao em phải chúc mừng? Người em phải chúc mừng là em và anh mới đúng chứ?” Giọng nói của Hạ Nhật Ninh trầm hẳn xuống, cơ thể hắn cũng cúi thấp xuống, gần như là cầu xin mà nhìn Thẩm Thất, “Tiểu Thất, chúng ta sắp làm cha mẹ rồi. Đừng làm loạn nữa, được không em? Em quay về đi, được không?”
Thẩm Thất mạnh mẽ lắc đầu.
Hắn đang nói cái gì thế?
Đứa con của Thôi Nguyệt Lam thì liên quan gì đến mình chứ?
Hắn sẽ không cho rằng sau khi Thôi Nguyệt Lam sinh xong thì đứa bé sẽ được nuôi dưỡng trên danh nghĩa con cô chứ, hắn nghĩ rằng đó là thương hại cô à?
Hạ Nhật Ninh, anh còn muốn chà đạp tôi đến lúc nào thì anh mới vừa lòng?
“Hạ Nhật Ninh.” Thẩm Thất run rẩy mở miệng.
Hạ Nhật Ninh lập tức gật đầu như giã tỏi: “Anh nghe đây, anh đây, Tiểu Thất, em nói đi! Em có tức giận gì thì cứ trút hết ra đi, chỉ cần em đừng rời xa anh được không? Cho dù em có đánh anh, mắng anh thì anh đều có thể chịu được. Có hiểu lầm gì anh cũng sẽ giải thích rõ ràng với em, xin em, em về nhà đi được không?”
Thẩm Thất hít sâu một hơi: “Cũng được. Hôm nay chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện. Anh cũng không cần phải diễn kịch một cách vất vả như thế nữa. Tôi diễn cùng anh cũng mệt lắm.”
Hạ Nhật Ninh kinh ngạc nhìn Thẩm Thất.
Cô đang nói gì thế?
Cái gì mà diễn kịch vất vả?
Cái gì mà diễn cùng hắn?
Trong một ngày một đêm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện chết tiệt gì rồi?
Thẩm Thất hung hăng lau nước mắt trên mặt, cô hỏi: “Mười tám năm trước mẹ của anh đã nhận một vụ án giết người ở Việt Nam, anh biết chuyện này đúng không?”
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh run lên mạnh mẽ.
Đáy lòng hắn có một loại dự cảm không lành, nó bỗng nhiên phóng ta ra rồi dần dần bao phủ toàn thân hắn.
Chẳng lẽ...chẳng lẽ là.
Thẩm Thất nhìn thấy phản ứng của Hạ Nhật Ninh thì biết ngay những suy đoán của mình là thật.
Thẩm Thất nở nụ cười tự giễu: “Ba tôi chết trong tay tổ chức sát thủ nào, thực ra anh đã biết từ trước rồi đúng không?”
Hạ Nhật Ninh không phản bác gì cả.
“Anh đã từng hứa với tôi là cả đời này sẽ không lừa gạt tôi. Hạ Nhật Ninh, trả lời câu hỏi của tôi đi.” Gương mặt Thẩm Thất lại đẫm lệ lần nữa, cả cơ thể cô gần như run