Hạ Nhật Ninh trong chốc lát đã rơi nước mắt trước mặt Hạ lão phu nhân.
Anh ấy chưa bao giờ khóc trước mặt người nhà.
Chưa bao giờ.
E là khi anh ấy bị bỏ rơi giữa rừng thú dữ, chịu đựng sự cấu xé của thú dữ.
E là khi anh ấy đối mặt với kẻ giết người không chớp mắt.
E là khi anh ấy đối mặt với các đối thủ nham hiểm trong thương nghiệp.
Anh ấy cũng chưa từng khóc thế này.
Nhưng ngay lúc này đây, anh ấy quỳ trước mặt Hạ lão phu nhân, khóc như một đứa trẻ.
Những lời nói của Thẩm Thất, như từng nhát dao đâm vào tim anh ấy.
Nhưng anh ấy không làm được gì.
Thẩm Thất nói đúng lắm, không lẽ chỉ cho phép anh ấy là con ngoan, và không cho phép Thẩm Thất là con ngoan sao?
Lời nói của Thẩm Thất không có vấn đề gì hết.
Nhưng anh ấy thật sự không muốn bỏ cuộc như thế.
Con người này của Thẩm Thất rất cứng đầu.
Đừng thấy bình thường cô ấy luôn có vẻ cười cười nói nói, khi cô ấy nổi điên, thì không ai kéo lại kịp.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đều như nhau, họ đặc biệt quan tâm đến gia đình. Cả hai đều là loại người sẽ vì gia đình mà hi sinh tất cả.
Chính vì quan điểm này giống nhau, nên cả hai mới yêu nhau đến thế.
Người ta hay nói các cặp đôi phải có ba quan điểm hợp nhau thì mới ở được với nhau.
Đôi khi, ba quan điểm mà hợp nhau quá, thật ra sẽ làm tổn thương đối phương.
Và tình huống ngay lúc này chính là vậy.
Hai người đều yêu thương gia đình mình, thế nên, đành phải làm tổn thương lẫn nhau.
Hạ lão phu nhân đưa tay lên sờ đỉnh đầu của Hạ Nhật Ninh, thở dài: “Tiểu Thất là đứa con ngoan. Hiểu chuyện, hiếu thảo. Nó giận đến thế cũng là lẽ thường tình thôi. Con bé có thể vì cứu anh trai mà cam chịu đi lấy chồng, thì tất nhiên cũng sẽ vì cái chết của ba mình mà luôn để nó trong lòng và tự trách mình. Nhật Ninh, sự việc vẫn chưa đi tới mức tồi tệ, mọi thứ còn có thể cứu vãn được mà.”
Hạ Nhật Ninh tràn đầy hi vọng, ngẩng đầu lên nhìn Hạ lão phu nhân.
“Tuy là mẹ con đã thừa nhận năm xưa chính bà ấy đã giết chết Lâm Vũ Tường, nhưng thật hư câu chuyện thế nào, bà ấy không chịu nói rõ ràng.” Hạ lão phu nhân nhắc nhở Hạ Nhật Ninh: “Từ trước đến giờ bà ấy đều không thích Thẩm Thất mà.”
Lời nói của Hạ lão phu nhân đã làm cảnh tỉnh Hạ Nhật Ninh.
Quả thật. Nếu như Vưu Tâm Nguyệt muốn ép Thẩm Thất bỏ đi thì bà ấy đích thật sẽ lôi chuyện này ra để làm lý do.
Cái chết của Lâm Vũ Tường chính là điểm yếu của Thẩm Thất.
Chỉ cần đánh vào điểm yếu này, Thẩm Thất tức khắc sẽ không còn sức để đối kháng.
Hạ Nhật Ninh mắt sáng lên: “Bà nội, con biết phải làm gì rồi.”
Hạ lão phu nhân gật đầu với vẻ hài lòng, nói: “Giỏi lắm, con rất giống ông nội con. Năm xưa, ông bà cũng khó khăn như thế đấy. Lý do là vì bà với ông nội con bên nhau lâu rồi mà vẫn chưa có thai. Trong nhà sốt ruột đi cưới thêm vợ bé cho ông ấy, ép ông ấy lấy người con gái đã được gia đình chọn lựa. Ông nội con quyết không làm theo, ông ấy cầm dao lên hăm dọa, nếu như trong nhà ai mà ép ông ấy đi vào phòng vợ bé, ông ấy sẽ tự đâm mình, để cho nhà họ Hạ tuyệt hậu.”
Hạ lão phu nhân tưởng nhớ lại những năm tháng đã qua, nở nụ cười hạnh phúc trên mặt, không giấu vào đâu được.
“Con cháu nhà họ Hạ chúng ta đều như nhau, người nào cũng si tình. Một khi đã yêu là cả đời không thay lòng. Ông nội con như thế, ba con như thế, đến đời của con, cũng y như vậy.” Hạ lão phu nhân nói tiếp: “So với ba của con thì con tốt hơn nhiều. Mẹ con chính là một người vô tâm, nếu như nó được một nửa của Tiểu Thất thì bà đã không phản đối nó bước vào nhà này. Bây giờ bà nể mặt con nên mới cho nó bước vào cửa nhà đó. Nhưng mà con xem, mới chỉ mấy ngày mà đã khiến cho Tiểu Thất phải bỏ nhà đi.”
“Bà cũng biết con rất khó xử. Ai biểu gia đình họ Hạ chúng ta luôn lấy đạo hiếu làm người chứ? Bất hiếu chính là đại kỵ của gia đình họ Hạ chúng ta. Con đang bị kẹt ngay ở giữa mẹ và vợ, bà hiểu nổi khổ của con. Nhưng mà, Nhật Ninh, hiếu thảo thì hiếu thảo, sự việc trắng đen đúng sai thế nào phải phân cho rõ ràng. Không thể vì Vưu Tâm Nguyệt là mẹ ruột của con, mà khi nó làm sai, con vẫn phải chịu trách nhiệm. Tất cả đều là người lớn, phải tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình, con hiểu ý của bà không?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu.
“Hiện giờ vì Tiểu Thất không chịu được sự kích động này cho nên mới lựa chọn ra ngoài yên tĩnh một chút. Tiết trời mùa đông, lại đang trong giai đoạn cuối năm, tìm người đi theo con bé, đừng để nó gặp nguy hiểm. Vả lại con bé còn đang mang thai nữa.” Hạ lão phu nhân lại dặn dò thêm.
“Con đã âm thầm cho người đi theo bảo vệ rồi.” Cuối cùng Hạ Nhật Ninh cũng từ từ bình tĩnh lại: “Con sẽ điều tra rõ việc này.”
Hạ lão phu nhân gật đầu, nói: “Được rồi, vất cả cả ngày rồi, nên đi nghỉ ngơi thôi.”
Hạ Nhật Ninh đứng dậy: “Vậy bà nội về nghỉ ngơi sớm nhé. Con về đây.”
Hạ lão phu nhân gật đầu.
Hạ Nhật Ninh vừa rời khỏi, Tiểu Xuân liền báo cáo tình hình: “Thiếu phu nhân đã xuống máy bay, vì cũng khá trễ rồi, nên đã quay về khách sạn. Cô ấy đã đặt xe đi xa vào sáng mai, người của chúng ta đã được bố trí sẵn ở xung quanh để đi theo, đảm bảo thiếu phu nhân sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu.
Tiểu Xuân nói tiếp: “Lúc nãy lão gia và phu nhân đã cãi nhau ở đây, phu nhân đã thỏa hiệp, bây giờ lão gia và phu nhân đang quỳ trước linh vị tổ tiên nhà họ Hạ để tự kiểm điểm. Xem ra, lần này phải quỳ suốt một tháng rồi.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục gật đầu.
“Dựa vào lịch sử cuộc gọi của phu nhân và Thôi Nguyệt Lam, khả năng nói dối của phu nhân khá là cao. Thêm nữa, khi nãy lão phu nhân tra hỏi phu nhân những chi tiết năm xưa, phu nhân không nói được lời nào. Vì thế quả thật không thể loại trừ khả năng phu nhân muốn thiếu phu nhân rời khỏi nhà họ Hạ mà cố tình nói dối.” Lời nói của Tiểu Xuân, một lần nữa mang đến cho Hạ Nhật Ninh một hy vọng lớn.
Ánh mắt Hạ Nhật Ninh sáng lên, nhìn Tiểu Xuân với hy vọng tràn đầy.
Ngay lúc này, e là một người qua đường, chỉ cần người đó