“Thẩm Thất.” một giọng nói trầm ở phía sau phát ra, Thẩm Thất lập tức quay người, nhìn từ xa thì thấy Đại Đế đó vừa lạ vừa quen, theo hướng mình mà tới.
Đại Đế mãi là đều mặc bộ áo dài màu đen tuyền, vẫn là tư thế phong thần anh tuấn đó, tràn đầy tiên khí.
Tóc dài màu xám bồng bềnh theo gió, đôi mắt màu đỏ chớp nhẹ, cùng với nụ cười tà ác khó sánh, thật sự là tuấn tú làm cho người ta không thể rời khỏi con mắt.
Thẩm Thất đứng tại chỗ, muốn động cũng không động được.
Trong lòng Thẩm Thất có chút hoang mang.
Tuy biết rằng đây chỉ là giấc mơ, nhưng khó giải thích đây là thể hiện trong lòng hoang mang.
Đại Đế từ từ bước đến trước Thẩm Thất, liền cúi đầu nhìn cô ấy.
Thẩm Thất đột nhiên thấy mình có thể động được rồi, lập tức phản xạ muốn giữ khoảng cách với đối phương.
Nhưng cho dù cô ấy có lùi thế nào, thì khoảng cách hai người không hề đổi nửa bước.
Thẩm Thất từ bỏ ý định này.
Đã lại mơ thấy người con trai này, thì nghe xem anh ta sẽ nói gì.
Đại Đế nhìn thấy Thẩm Thất không có ý đồ rời đi, miệng cười dụ dỗ, để cho anh ta càng trở nên anh tuấn say động lòng người.
“Thẩm Thất, em chạy không được đâu. Đây là vận mệnh của em.” Trong lời nói của Đại Đế có sự độc đoán, giống như Hạ Nhật Ninh trước đây.
Chỉ là bây giờ khi Hạ Nhật Ninh đối diện với Thẩm Thất, ngữ điệu tự nhiên mà trở nên nhẹ nhàng.
Đại Đế vẫn là độc đoán như trước.
Thẩm Thất cuối cùng cũng có quyền lời mở lời: “Ngươi là ai?”
Đại Đế nghe được câu hỏi của Thẩm Thất, nháy lông mày, liếc qua nhìn: “Ồ, em lại hỏi tôi là ai?”
Thẩm Thất không hiểu nhìn anh ta.
Đại Đế không trả lời vấn đề này của Thẩm Thất, chỉ nói nhẹ nhàng: “Đừng có suy nghĩ bỏ trốn, thuộc về vận mệnh của em, cuối cùng cũng phải hoàn thành. Càng huồng hồ, em cảm thấy em có thể trốn được không?”
Đại Đế nói xong câu này, nhẹ nhàng hạ xuống, thân thể vụt vào nhanh, dường như trong thời gian rất ngắn đã đến trước mắt.
Thẩm Thất còn chưa kịp phản ứng, cằm dưới đã bị nâng lên.
Ánh mắt của Thẩm Thất bị ép nhìn dung mạo của Đại Đế.
Có nợ phải trả, là việc hiển nhiên.
Em nợ tôi, lúc cần phải trả thì phải trả.
Đột nhiên, nét mặt và ánh mắt của Đại Đế biến sắc.
Hạ Nhật Ninh!
Hạ Nhật Ninh đột nhiên lại gần, nắm chặt tay của Thẩm Thất, nói gấp gắp: “Tiểu Thất, anh cuối cùng tìm thấy em rồi!”
Thẩm Thất dùng lực đẩy ra, toàn bộ người ở trên giường ngồi bật dậy.
Quả nhiên là giấc mơ.
Giấc mơ này thật kỳ lạ.
Rõ ràng biết chỉ là mơ, nhưng lại không tỉnh dậy được.
Lồng ngực vẫn còn khó chịu, dường như bị tảng đá đè lên.
Đại Đế và Hạ Nhật Ninh lần lượt đi vào giấc mơ, điều này là dự liệu việc gì?
Đột nhiên không muốn ngủ, Thẩm Thất mặc đồ ngủ đi ra ngoài hóng gió.
Không khí đêm khuya, lạnh lẽo khác thường.
Trong không khí có theo hơi lạnh, nhanh chóng bám lấy chiếc áo mỏng.
Thẩm Thất không thể không mang theo chiếc chăn từ trong phòng ôm ra ngoài, trực tiếp ôm theo chiếc ăn ngồi ngây người trên nền nhà.
Giấc mơ vửa nãy, lại chân thực như thế.
Cảm giác đó Đại Đế nâng cằm của mình lên, dường như rõ ràng xảy ra trong hiện thực.
Nhưng cũng chỉ là giấc mơ.
Điện thoại kêu lên một tiếng, lục lọi trong túi lấy điện thoại ra.
Một tin nhắn trong điện thoại.
Tin nhắn của Thẩm Tử Dao gửi tới: “Tiểu Thất, nói với bố tâm sự lòng mình chưa?”
Nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Tử Dao, mũi của Thẩm Thất cay cay.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thẩm Thất đều không nói rõ tình hình với người nhà lại chạy ra ngoài.
Hành động ngang ngược này, lại nhận được sự tha thứ của người nhà.
Mũi của Thẩm Thất làm sao không cay được?
Thẩm Thất trả lời tin nhắn: “mẹ ơi, con xin lỗi.”
Tin nhắn của Thẩm Tử Dao rất nhanh gửi lại: “Làm con, đừng nói xin lỗi với mẹ. Chỉ cần con tốt, thì mẹ cũng đủ hài lòng rồi.”
Thẩm Thất trực tiếp gọi điện qua: “Mẹ, vẫn chưa ngủ sao?”
“Chưa.” Thẩm Tử Dao trả lời nhẹ nhàng: “Tiểu Lục vẫn chưa về, mẹ đợi anh con. Không yên tâm cho con, cho nên mới gửi tin nhắn cho con.”
“Mẹ ơi” nước mắt của Thẩm Thất liền rơi xuống.
“Con hôm nay cũng làm mẹ rồi, sẽ có một ngày, con cũng sẽ cảm nhận được tâm trạng của mẹ hiện giờ.” Thẩm Tử Dao nói nhẹ nhàng: “Con cái trưởng thành rồi, người làm cha mẹ, chỉ có thể đứng ở xa nhìn, mà không thể giống như lúc còn nhỏ đưa các con vào trong đôi cánh để bảo vệ nữa. Con ở bên ngoài phải tốt, đừng lo lắng việc nhà. Khi nhớ tới bố, thì nói chuyện cùng bố. Tiểu Lục nói, thẻ mà đưa cho con lại vừa gửi một khoản tiền vào đó, ở bên ngoài, không có tiền không được. Đừng có tiếc không tiêu. Cho dù Hạ gia không đưa một đồng nào, mẹ cũng nuôi con và con của con.”
“Mẹ” Thẩm Thất nước mắt rơi như mưa, mà lại không biết nên nói gì.
“Sắp đến tết rồi, ra ngoài cho thoải mái thì về.” Thẩm Tử Dao nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày hôm nay mẹ nuôi của con và Tiểu Nghĩ chạy đi chạy lại sắp gãy chân rồi, nói gì mà sẽ đưa con đến thành phố P để đón tết. Mẹ muốn nghe ý kiến của con và Tiểu Lục.”
“Con biết rồi ạ.” Thẩm Thất vừa khóc vừa gật đầu: “Mẹ ơi, con xin lỗi, để mẹ phải lo lắng rồi.”
“Được rồi, đừng khóc nữa. Sẽ không tốt cho con của con.” Thẩm Tử Dao cười nói: “Mẹ ở nhà đợi con về nhà.”
“Vâng.” Thẩm Thất gật đầu rất mạnh.
Tắt điện thoại xong, Thẩm Thất ôm lấy chăn khóc một trận cho đã.
Mà ở đầu bên kia, Thẩm Tử Dao nghe xong điện thoại, nhìn trong phòng nhìn vào người của mình, nói: “Tiểu Thất nói, đợi tảo mộ xong sẽ quay về. Không ảnh hưởng đến việc đón tết.”
Hạ Nhật Ninh thở nhẹ nhõm.
Văn Nhất Phi quay đầu nói với Tiểu Nghĩ: “Em yên tâm rồi chứ? Anh nói Tiểu Thất nhất định sẽ quay lại!”
Phạm Thịnh Phạm Li cũng nói theo: “Tiểu Thất chỉ là ra ngoài cho khuây khỏa, mà không phải là xuất gia làm ni cô!”
Những người khác hùng hổ nhìn Phạm Thịnh Phạm Li.
Phạm Thịnh Phạm Li lập tức làm động tác kéo áo kéo quần.
“Được rồi, điện thoại cùng gọi rồi, mọi người có thể yên tâm vè nhà rồi?” Thẩm Tử Dao nói với giọng