Về đến phòng, căn phòng đã ấm áp từ lâu.
Thẩm Thất vừa vào cửa thì liền cởi giày, leo lên giường của Thẩm lão phu nhân, vui vẻ lăn qua lăn lại: “Cháu rất thích giường và sàn sưởi vùng Đông Bắc! Thật sự rất thoải mái, cháu cũng phải về nhà lắp một bộ mới được!”
Bác cả nhanh tay giữ lấy Thẩm Thất: “Sắp làm mẹ rồi,mà vẫn như trẻ con vậy”.
Thẩm Thất hơi thè lưỡi: “Thật sự cháu rất nhớ cái giường ấm ấp của bà ngoại”
Thẩm lão phu nhân cầm lấy bàn tay Thẩm Thất, bà nói: “Ba tháng đầu phải cần thận đấy.”
Thẩm Thất lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Thẩm lão phu nhân nói với các con dâu rằng: “Các con hãy đi xem xem cơm trưa chuẩn bị đến đâu rồi đi”.
Mấy nàng dâu đều biết Thẩm lão phu nhân muốn nói chuyện riêng với Thẩm Tử Dao, Thẩm Thất và Thẩm Lục, vì vậy mọi người đều vui vẻ rời đi.Trong phòng lúc này chỉ còn lại bốn người. Bà Thẩm nhìn Thẩm Thất nói: “Tiểu Thất, cháu có chuyện gì muốn nói với bà không?”
Thẩm Thất ôm lấy gối, đặt ở trước bụng, cô nói: “Bà, chuyện gì bà cũng biết hết rồi, cháu không còn lời nào để nói nữa .”
“Bà muốn nghe cháu nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?” Thẩm lão phu nhân mắt sáng như sao: “Có thể khiến cháu lựa chọn ra đi thì vấn đề chắc chắn không phải chỉ có như vậy, tin đồn thì sao có thể so với việc cháu tự nói ra được chứ.”
Thẩm Tử Dao và Thẩm Lục đau lòng thay cho Thẩm Thất, vì vậy họ không ép hỏi Thẩm Thất những việc này. Nhưng Thẩm lão phu nhân lại không cảm thấy như vậy, bà luôn cảm thấy rằng việc này có điểm kỳ lạ. Lúc này không thể không thừa nhận rằng, quả thật Thẩm lão phu nhân đã trải qua nhiều vất vả, gian lao cho nên hiểu biết hơn so với những người ở thế hệ sau. Bà nhìn nhận mọi mặt của vấn đề và có cái nhìn rất thoáng về việc đó.
Nụ cười trên gương mặt Thẩm Thất biến mất, cô khe khẽ trả lời: “Vâng, cháu với Hạ Nhật Ninh thật sự không thể tiếp tục ở bên nhau được nữa, có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất là bởi vì mười tám năm trước, mẹ chồng cháu đã giết chết ba cháu, cháu không có cách nào tha thứ được, cũng không thể vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cuối cùng thì cháu cũng biết tại sao mẹ chồng lại không thích cháu ngay từ đầu, có lẽ là có liên quan đến chuyện này. Nguyên nhân thứ hai,...”
Thẩm Thất lập tức cắm môi, mắt cũng dần đỏ lên: “Hạ Nhật Ninh đã có con với Thôi Nguyệt Lam. Cho dù bọn họ ở bên nhau là ngoài ý muốn hay cố tình, thì cũng đã hết cách để thay đổi kết cục này rồi. Những lời mà Thôi Nguyệt Lam nói đều đã được chứng thực. Mẹ chồng của cháu cũng đã thừa nhận, kết quả việc Thôi Nguyệt Lam mang thai và tấm ảnh Hạ Nhật Ninh cùng cô ta đi khám thai đều không dễ làm giả. Việc này không phải là cháu không muốn nói, mà là nó quá mất mặt. Cháu thật ngu ngốc khi để người ta lừa gạt lâu như thế mà cũng không phát hiện ra, cháu còn cho rằng anh ấy thật lòng đối xử tốt với cháu. Hóa ra tất cả chỉ là một cái bẫy, cháu là người trong cuộc, còn Hạ Nhật Ninh lại là người ngoài cuộc. Anh ta là người bày mưu, còn cháu là người bị mắc mưu.”
Gương mặt của Thẩm Tử Dao và Thẩm Lục chợt biến sắc: “Cái gì? Sao trước kia con không nói với mọi người những chuyện này!”
Thẩm Thất cười khổ, đáp: “Nói gì đây, còn gì để nói ạ? Bọn họ đã có con rồi, mà con cũng không thể khiến Thôi Nguyệt Lam mất đi đứa con này được. Dù sao đứa trẻ cũng vô tội!”
Thẩm Lục đột nhiên đứng dậy: “Anh đi hỏi Hạ Nhật Ninh.”
Thẩm Thất lập tức giữ lấy Thẩm Lục: “Anh, anh không được đi! Anh phải để em ra đi mà vẫn còn giữ được một chút tôn nghiêm chứ? Đã xảy ra chuyện như vậy rồi thì không thể nào bù đắp được nữa. Cho dù anh ta có nói gì thì mọi chuyện thành ra như thế rồi. Chuyện này đã là sự thật không thể thay đổi được nữa, dù anh hỏi hay không hỏi thì khác gì nhau đâu?”
Thẩm lão phu nhân lại rất bình tĩnh, bà nhìn Thẩm Thất mà hỏi: “Tiểu Thất, cháu chắc chắn đứa bé đó là con của Hạ Nhật Ninh chứ?”
“Bà ngoại, bà nói vậy là có ý gì?” Thẩm Thất khó hiểu nhìn Thẩm lão phu nhân.
“Con có nghe thấy Hạ Nhật Ninh thừa nhận đứa bé đó là con của nó không?”
“Không ạ, nhưng mà…” Thẩm Thất chưa nói hết câu thì đã bị Thẩm lão phu nhân cắt ngang.
“Vậy cháu có nhìn thấy bản giám định thân phận của đứa bé không? Cháu chắc chắn đứa bé này là huyết mạch của nhà họ Hạ chứ?” Thẩm lão phu nhân tiếp tục hỏi.
“Không ạ, nhưng mà…” Thẩm Thất bắt đầu cảm thấy có chút không chắc chắn.
Đúng vậy, cô quả thật không thể chứng minh được việc đã tận mắt nhìn thấy chắc chắn là sự thật.
“Hạ gia công khai thừa nhận đứa bé trong bụng Thôi Nguyệt Lam là huyết mạch nhà họ rồi sao?” Thẩm lão phu nhân vẫn tiếp tục bình tĩnh hỏi tiếp.
“Không ạ, nhưng mà…” Thẩm Thất lần lượt nhận được ba câu hỏi, nên nhanh chóng mất hết sức lực.
“Vậy cháu đã hỏi Hạ Nhật Ninh, đứa bé trong bụng Thôi Nguyệt Lam có phải con của nó không chưa?” Thẩm lão phu nhân than thở, thật là tạo nghiệp, con gái nhà ta sao lại không có một ai sáng suốt thế, sao ai cũng dễ dàng bị người khác lừa đến vậy? Thẩm Tử Dao dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt khẽ biến đổi.
Năm đó, Thẩm Cang có ý lừa bà rằng Lâm Vũ Tường qua lại với người phụ nữ khác. Tuy lúc đó bà không tin, nhưng trong lòng lại có một khoảng tối. Đợi đến khi bà sinh con xong thì Thẩm Cang lại dựng chuyện là Lâm Vũ Tường ngủ với Thẩm Thúy, sau đó lại dùng đứa trẻ đến uy hiếp Thẩm Tử Dao và Lâm Vũ Tường. Năm đó đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên mọi thứ của hiện tại có lẽ cũng chỉ là cái bẫy. Chỉ là cái bẫy này được làm rất thật, khi con người kích động thì sẽ bỏ qua rất nhiều chi tiết mà lọt vào bẫy của đối phương. Những