Bí mật bất tử, thật sự hấp dẫn đến thế sao?
Khiến những người này lần lượt, thay nhau, chủ động đến nộp mạng.
Nụ cười bên khóe miệng Hạ Nhật Ninh không hề giảm, anh đưa điện thoại cho Triển Hiểu Lâm, tiếp tục giả vờ hỏi với vẻ bất kính: “người này đích thân đến tìm chú sao?’
Triển Hiểu Lâm gật đầu: “đúng đấy? Sao thế? Có vấn đề gì sao?”
Hạ Nhật Ninh lắc đầu: “sao lại thế chứ? Cháu chỉ thấy nếu thật sự là một ông chủ của tập đoàn lớn chắc không rảnh đến vậy, đích thân đến tận Việt Nam để gặp chú sao?”
Triển Hiểu Lâm lập tức trả lời: “đúng đấy, lúc đầu chú cũng nghi ngờ như vậy! Cháu đoán xem kết quả ra sao nào? Chú đã biết được một thông tin rất đáng giá!’
Hạ Nhật Ninh nheo mày: “ôi, thông tin gì cơ chú?’
“Ông chủ lớn này, hình như đang mắc một chứng bệnh nào đó, chắc có lẽ không sống được bao lâu nữa.
Nghe nói là cổ vật bằng đồng này có thể chữa khỏi bệnh của anh ta đấy!”Triển Hiểu Lâm lắc lắc đầu nói: “ai biết là thật giả ra sao chứ! Chú chưa bao giờ nghe nói cổ vật bằng đồng lại chữa được khỏi bệnh! Thế giới của những người giầu đúng là quái đản thật! Mặc kệ những chuyện này đi, chỉ cần họ trả tiền cho chú là được rồi!’
“Vậy chú ới, việc này chú đã nói qua với ai chưa?” Hạ Nhật Ninh tiếp tục hỏi.
Triển Hiểu Lâm cười hây hây một tiếng, nói tiếp: “Chú có hâm đâu! Chú cũng chỉ nói cho mấy đưa cháu biết thôi.
Như vậy đi, dù sao thì các cháu có tìm được thứ này cũng không dùng gì đến, các cháu cũng không tìm được người mua đúng không? Chờ khi nào chú lấy được năm triệu USD này, chú sẽ chia mấy mấy chục ngàn USD cho các cháu là được!”
Trong khái niệm của Triển Hiểu Lâm này, mấy chục ngàn USD đã là số tiền lớn rồi đấy!
Không lý do gì mà đối phương lại không động lòng.
Tiểu Xuân đứng ở bên cạnh, cười rất tươi.
Hạ Nhật Ninh cười híp mắt trả lời: “được, nếu cháu tìm được nó, nhất định sẽ thông báo cho chú biết.”
Nói xong câu nói này, Hạ Nhật Ninh quay sang hỏi Thẩm Thất: “Tiểu Thất em ăn no chưa?”
Thẩm Thất từ từ gật đầu.
Hạ Nhật Ninh lập tức nói với Triển Hiểu Lâm: “cháu đã thanh toán tiền ăn rồi, chú ơi, chúng cháu còn một số việc nữa, chú cứ ăn từ từ nhé.”
Triển Hiểu Lâm nghe nói đã thanh toán tiền rồi, thấy yên tâm hẳn, nói với Hạ Nhật Ninh: “được được được, các cháu có việc thì cứ đi lo việc đi.
Nếu tìm được cổ vật đó, nhất định phải báo cho chú đấy!”
“Nhất định ạ.” Hạ Nhật Ninh cười trả lời.
Triển Hiểu Lâm mặc kệ ba người họ, ông hoàn toàn không để ý họ muốn ở lại hay là muốn đi.
Hạ Nhật Ninh dẫn Thẩm Thất và Thẩm Lục nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.
Ba người họ không hề lập tức rời khỏi khách sạn, mà quay sang phòng khác đã được chuẩn bị từ trước.
Ở đó đã bầy biện một bàn đồ ăn mới.
Đối diện với con người như Triển Hiểu Lâm, chắc ít ai có thể có hứng ăn được?’
Vừa bước vào phòng, Hạ Nhật Ninh lập tức nói với Tiểu Xuân: “cậu đi điều tra thông tin tên Charley kia.
Không ngờ là tên sát thủ Charley kia lại đích thân đến Việt Nam, thật là rất bất ngờ!’
Hạ Nhật Ninh nói với Thẩm Thất và Thẩm Lục: “vừa rồi thấy hai người không muốn ăn, em cũng vậy.
Cho nên, chúng ta ăn một chút ở đây đi.
Thẩm Thất than nhẹ một tiếng nhẹ, cô nói: “cứ nghĩ đến việc ông ta vì lợi ích của mình mà ép buộc cha mẹ đến nỗi trúng gió bị liệt, là em cảm thấy rất ghê tởm loại người này.”
Thẩm Lục cũng than nhẹ nỏi: “nhìn thấy ánh mắt của ông ta, là anh không thể nuốt nổi.
Thật là không ngờ tới, trên đời này lại có loại người như vậy.
Ông ta cũng là người đã làm bố rồi.
Năm đó ông ta đối xử với cha mẹ như vậy, không sợ các con cũng học theo, sau nay cũng bạc đãi mình sao?”
Hạ Nhật Ninh cười nhẹ: “chắc ông ta chỉ nghĩ qua ngày nào hay ngày đó thôi? Thôi kệ đi, chúng ta ăn chút đồ ở đây.
Tiểu Xuân làm việc rất nhanh, chờ chúng ta ăn xong, chắc Tiểu Xuân cũng điều tra sắp xong rồi.
Không có Triển Hiểu Lâm ở đây, Thẩm Lục và Thẩm Thất ăn rất nhanh..
Ba người vừa ăn vừa phân tích tính chân thực các thông tin Triển Hiểu Lâm vừa nói.
Hạ Nhật Ninh nói: “nếu những điều Triển Hiểu Lâm nói là đúng, vậy sẽ giải thích được việc vì sao Charley lại xuất hiện ở Việt Nam.
Dù sao, bí mật về sự bất tử, là điều Charley cần nhất trong lúc này.
“Nhật Ninh, Charley là người như thế nào? “Thẩm Thất không khỏi tò mò hỏi: “anh quen hắn ta?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “có thể coi là quen biết, nhưng không thân lắm.
Mọi người đều là những người có tiếng trong giới, cho nên có biết về nhau cũng không lạ.
Mọi người có biết không, anh là người chuyên nghiên cứu về gen của thực vật và cây lương thực trong nước, à, chính là những thứ trên đảo nhỏ đó.
Đây cũng không phải là điều bí mật gì trong giới.
Tên Charley kia vì sao được gọi là tên sát thủ, là vì hẳn nghiêm cứu về sinh vật học.
Nói rõ hơn một chút, là hắn ta làm về vũ khí sinh học.
Thẩm Lục và Thẩm Thất trợn tròn mắt, vẻ mặt như kiểu không tin đây là sự thật.
“Anh và hắn một người là thực vật một người là sinh vật, đều là nghiêm cứu cải thiện gen.
Cho nên, cũng coi là biết về nhau.
Nhưng, anh là đứng ngoài ánh sáng, anh ta là đứng trong bóng tối.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Tiểu Thất, em còn nhớ Sùng Minh không?”
Gã đàn ông tên Súng tà ác đó?
Sao cô có thể quên được chứ?.
Loại đàn ông như hắn, suốt cuộc đời này cô cũng không bao giờ quên được!
Thẩm Lục nghe Hạ Nhật Ninh nhắc đến Sùng Minh, ánh mắt hơi bất ngờ và kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Sùng Minh đã mua một lượng lớn vũ khí sinh học từ tay Charley.
Khi hai người họ giao dịch, đã làm kinh động đến trên Cục.
Nhưng tiếc rằng vì không có bằng chứng, nên hai người họ vẫn nhởn nhơ ngoài phòng pháp luật.
Thẩm Lục tò mò hỏi: “tên Sung Minh kia đang làm việc gì vậy?’
Hạ Nhật Ninh hơi cười nhẹ nói: “cụ thể như nào em cũng không nói rõ.
Chỉ cần có lợi nhuận, và lợi nhuận cao, anh ta đều làm.
Nếu nói anh là đế vương của Đế quốc Quang Minh, thì hẳn ta, sẽ là Quân Vương của Đế quốc Hắc Ám.
Mắt Thẩm Lục chớp lên chớp xuống, hình như trong lòng đang tính toàn việc gì đó.
Bảo sao hai lần mình gặp anh ta đều đầy vết thương trên người.
Hóa ra anh ta còn có một thân phận đáng sợ đến vậy.
Thẩm Lục than nhẹ một tiếng.
Mấy lần mình đều có thể an toàn thoát được dưới tay anh ta, có được coi là may mắn không?
Nhưng, vì sao anh ta lại khoan dung với