Màn hình trên màn hình lớn được xoay qua xoay lại, để mọi người có thể nhìn rõ.
Mức độ tinh tế của chiếc chung rượu này, thực sự rất tuyệt vời
Với kỹ thuật hiện nay mô phỏng theo tuy không có gì khó.
Nhưng kỹ thuật hiện đại vẫn chưa làm được, tạo ra một vật bằng đồng có thần thái như vậy.
Có thể nói kỹ thuật chế tạo bây giờ rất giỏi.
Nhưng mọi thứ được làm theo dây truyền, thiếu mất một phần thần thái.
Còn chiếc chung rượu này, chính là bởi vì có phần thần thái này, mà trở nên có giá trị.
Thẩm Thất tuy không nghiên cứu gì mấy đồ cổ, nhưng người có mặt hôm nay không ít người, đều nghiên cứu về nó cả.
Sau khi mọi người nhìn thấy chiếc chung rượu trên màn hình led, đều cúi đầu lật xem cuốn sổ tay mà mọi người tham dự buổi tiệc được tặng, tỉ mĩ nghiên cứu chiếc chung rượu này.
Sự xuất hiện của vật đấu giá này, khiến cho bầu không khí buổi tiệc đạt đến đỉnh cao.
Mọi người đều muốn biết, giá của chiếc chung rượu bằng đồng này sẽ được đấu giá bao nhiêu.
Nói cho cùng đó là vật của cả hơn ngàn năm, giá cả tuyệt đối không thấp.
Về khía cạnh này, không ít người đều biết, nên không tính đấu giá.
Nhưng xem náo nhiệt cũng tốt.
Sau khi người chủ trì đấu giá tạo đủ sự hồi hộp, cuối cùng cũng công bố giá cả: “Sau khi thông qua sự thống nhất của hội giám định, thì giá trị vật được cất giữ này không thể nào tính ra được.
Nếu giá cả quá thấp, thì chính là sự sỉ nhục với vật được cất giữ này.
Cho nên, vật được cất giữ này cuối cùng rơi vào tay ai, cứ xem ai với nó duyên với nó hơn.
Do đó, vật đấu giá này có giá khởi điểm là một đô.
Mỗi lần kêu giá là năm vạn.”
Sau khi người chủ trì đấu giá dứt lời, cả phòng đấu giá ồn ào cả lên!
Phải biết là, những người có mặt hôm nay, có hơn cả ngàn người!
Trong phòng đấu giá lớn thế này, cả ngàn người cùng lúc thì thầm, thì nó hoành tráng tới mức nào!
Thẩm Thất xoay đầu lại nhìn, bổng chốc có cảm giác như đang đi học, tất cả học sinh bị bắt đi xem biểu diễn.
Cảm giác cả ngàn người ồn ào, thật sự không nói nên lời!
Người chủ trì đấu giá đưa tay ổn định không khí hiện trường, nói: “Do vật được cât giữ này quá quý trọng, cho nên, người có duyên sẽ có được! Mỗi người có mặt ở đây, đều có cơ hội! Thật lòng yêu thích món đồ vật được cất giữ này, thì đừng bỏ qua cơ hội! Tất nhiên, áp lực kinh tế tương đối lớn, thì xin hãy cứ im lặng lắng nhìn.
Được rồi, bây giờ bắt đầu đấu giá!”
Lời của người chủ trì đấu giá, nhất thời làm dịu đi cảm xúc hưng phấn của mọi người, tất cả họ đều cười.
Thẩm Thất cứ nhìn chằm chằm chiếc chung rượu bằng đồng đó, ánh mắt chớp cũng không chớp.
Hạ Nhật Ninh thấp giọng hỏi cô ấy: “Thích không?”
Thẩm Thất cứ thế gật đầu.
Cô ấy tự nhiên muốn có được chiếc chung rượu này, nói không ra được lý do.
Hạ Nhật Ninh liền đưa lên bảng số của mình.
“Được, Hạ tổng là người ra giá đầu tiên, 5 vạn lẻ một.
Còn có ai muốn kêu giá nữa không?” người chủ trì đấu giá liền đọc lớn ra.
Tất cả ánh nhìn đều nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
Hạ tổng ra tay rồi!
Ai dám giành với đồ với Hạ tổng?
Cho nên, Hạ Nhật Ninh vừa đưa bảng lên, cả hiện trường đều im lặng không lên tiếng!
Không ai báo giá!
Phùng Mạn Luân vốn dĩ tính đưa bảng, nhưng anh ta cũng thấy ánh mắt Thẩm Thất mãi cứ nhìn chằm chằm chiếc chung rượu đó, anh ta cũng liền nghĩ tới những phát hiện trong nghĩa trang kia.
Cho nên, Phùng Mạn Luân cũng không tính kêu giá nữa.
Phùng Khả Hân tính kêu giá quấy rối một chút, cô ấy chưa kịp hành động, ánh mắt lướt qua của Phùng Mạn Luân, liền làm cho Phùng Khả Hân lập tức héo luôn.
“5 vạn lẻ một lần thứ nhất, còn ai kêu giá không? 5 vạn lẻ một lần thứ hai, 5 vạn lẻ 1 lần thứ ba! Được thôi, cổ vật bằng đồng tinh tế này xem ra có duyên với Hạ tổng.
Chúc mừng Hạ tổng, với giá 5 vạn lẻ một đô giành được vật được cất giữ này!” người chủ trì đấu giá hài hước nói: “Chung quý tặng mỹ nhân, quà tặng ái thê của Hạ tổng đúng là khác người.”
Cả phòng đấu giá lần nữa cười ầm lên với nụ cười thiện ý.
Hạ Nhật Ninh đứng dậy, nói: “Cám ơn các vị đã nể mặt, nhường cho tôi.
Người chủ trì đấu giá nói rất đúng, chung quý tặng mỹ nhân.
Chiếc cổ vật bằng đồng chính là quà tôi tính tặng cho vợ tôi.
Mong rằng vợ tôi sẽ không chê bai vì giành được với giá trị quá thấp.”
Thẩm Thất liền mỉm cười
Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Tuy rằng tôi giành được với gía rất thấp.
Nhưng, cá nhân tôi quyên góp năm mươi triệu đô, xem như là bồi thường cho lần đấu giá này, khoản tiền này chuyên dụng cho xây dựng khu vực thiên tai và giáo dục cho học sinh vùng núi.
Cám ơn mọi người thành toàn, cám ơn!”
Hạ Nhật Ninh nói xong, lần nữa giành được một tràng vỗ tay của mọi người.
Từ Vân Khê càng đánh giá cao hơn Hạ Nhật Ninh, nói: “Người lầm chuyện lớn phải như vậy! Hạ Nhật Ninh có thể ngồi đến vị trí hôm nay, không thể thiếu sự rộng lượng của cậu ấu.”
Lưu Nghĩa nhìn lấy mẹ mình một cái: “Dù sao thì trong mắt mẹ, người làm từ thiện đều là người tốt!”
Từ Vân Khê nghiêm túc trả lời: “Đúng thế, làm từ thiện tốt biết bao! Trong lòng thoải mái.”
Có người rất nhanh liền lấy vật đấu giá này đưa tới trước mặt Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh trịnh trọng giao cho Thẩm Thất: “Tiểu Thất, tặng cho em.”
Thẩm Thất mỉm cười: “Cám ơn.”
Thẩm Thất đưa tay nhận lấy, mở chiếc hộp ra, nhẹ nhàng sờ lên chiếc chung rượu bằng đồng đó.
Tự nhiên một luồng cảm giác quen thuộc cứ thế mà nảy nở.
Mấy vật đấu giá sau chiếc chung bằng đồng này, bởi vì có chiếc chung đồng xuất hiện, nên đều bị đè xuống, cho nên trở nên khá bình thường, không đặc biệt lắm.
Mọi người chỉ vì niềm vui và không khí, mới lần lượt đưa bảng đấu giá.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, là lúc người có tiền bàn chuyện làm ăn.
Thẩm Thất do có thai, không thể quá mệt mỏi, cho nên đã rời khỏi từ sớm.
Về đến nhà, Thẩm Lục vẫn không có ở nhà.
Thẩm Thất mở chiếc hộp ra, nhờ ánh trăng mà nhìn chiếc chung rượu bằng đồng này, càng nhìn càng thấy nó quen thuộc, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt!
Thẩm Thất không mở đèn, nhờ vào ánh trăng mà nhìn, ngược lại có cảm giác mơ màng khác.
“Thật kỳ lạ, tại sao đối với chung rượu này lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ thế kia? Từ ánh nhìn