Người giúp việc im lặng dọn sạch đống lộn xộn trong phòng.
Đây là quy tắc của Phùng gia.
Chuyện của các chủ nhân, người khác không thể nói lung tung được.
Ai mà ngờ được, vị Phùng thiếu gia vẫn luôn cười nói thản nhiên, gần gũi với tất cả mọi người kia cũng có có một mặt tính cách tàn bạo như vậy.
Chỉ là mặt ấy được giấu đi quá tốt, ngoại trừ một số ít những người có thể nhìn ra được mánh khóe của hắn ta, còn lại thì không có ai biết cả.
Đương nhiên, Thẩm Thất cũng không biết chuyện này.
Trước mặt Thẩm Thất, Phùng Mạn Luân vẫn luôn là người khiêm tốn.
Vừa đàng hoàng, ấm áp lại thuần khiết.
Ngoài vụ bê bối với Lâm Khê ra, thì cuộc sống riêng tư của hắn ta vẫn vô cùng đàng hoàng đứng đắn.
Thực ra Thẩm Thất cũng không quá chú ý đến Phùng Mạn Luân.
Nói thẳng ra, Thẩm Thất cũng không hề để ý Phùng Mạn Luân là ai.
Có lẽ là bởi không yêu nên cũng không quan tâm.
Mọi người chỉ cần làm bạn bè được với nhau là tốt rồi, không cần xen vào chuyện riêng tư của nhau.
Giống như Văn Nhất Phi vậy, hắn ta có rất nhiều bạn gái tin đồn.
Nhưng chuyện này có thể chứng minh điều gì cơ chứ?
Khi làm bạn bè với nhau thì thực sự chẳng có gì để chê Văn Nhất Phi cả.
Vậy chẳng lẽ chỉ vì hắn có nhiều bạn gái mà phủ nhận hết mọi điểm tốt của hắn sao?
Đương nhiên không có chuyện như vậy được.
Người yêu là người yêu, bạn bè là bạn bè.
Thẩm Thất luôn phân biệt rất rõ ràng.
Bất kể trước đây Phùng Mạn Luân bị gièm pha thế nào, với Thẩm Thất cũng không có gì to tát.
Chỉ cần khi làm bạn bè với nhau, Phùng Mạn Luân không làm gì quá đáng là được rồi.
Trên đời này làm gì có ai hoàn hảo.
Tuy nhiên, Thẩm Thất của bây giờ lại không thể ngừng nghĩ đến chuyện của Phùng Mạn Luân.
Vì Thẩm Thất phát hiện Thẩm Lục thực sự không bình thường!
Suốt mấy ngày nay, hành tung của Thẩm Lục vô cùng bí ẩn.
Mà Thẩm Lục chỉ giải thích với cô là có chuyện riêng.
Nhưng từ khi về nước, Thẩm Lục không hề đi làm.
Vậy anh ấy có thể có chuyện gì được chứ?
Hơn nữa, anh ấy không đi làm, nhưng lại vẫn có tiền tiêu.
Thẩm Thất thực sự không muốn suy diễn nhiều về điều này.
Chỉ là Thẩm Lục khác với những người đàn ông khác!
Anh rất đẹp, nhưng là vẻ đẹp áp đảo toàn bộ vẻ đẹp của những người phụ nữ khác.
Trên thế gian này lại không thiếu người thích giở trò với những người đẹp!
Thực ra vẻ ngoài của Thẩm Thất cũng rất tinh tế, cổ điển và thanh lịch.
Kể cả ở trong một đám đông, thì cũng khá nổi bật.
Nhưng chỉ cần đứng cùng với Thẩm Lục, thì cũng bị vẻ đẹp của Thẩm Lục át mất.
Cũng không có cách nào khác, vì hắn thực sự đẹp hơn cô.
Vậy nên điều Thẩm Thất lo lắng cũng không phải không có lý.
Không phải cái tên Sùng Minh kia vẫn luôn mê đắm vẻ đẹp của Thẩm Lục sao?
Thẩm Thất về đến nhà thì phát hiện ra Thẩm Lục không ở nhà.
“Trời! Lại ra ngoài rồi.
Thôi vậy, giờ giặt ga trải giường giúp anh ấy cũng được!” Thẩm Thất lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, đẩy cửa phòng Thẩm Lục ra, tháo ga trải giường ra, chuẩn bị thay ga mới cho Thẩm Lục.
Ngay lúc Thẩm Thất mở tủ ra, ánh mắt cô lại bị thu hút bởi một đồ vật trong tủ.
Đó là gì vậy?
Thẩm Thất ngồi xổm xuống, mở cái hộp ra.
Một bộ quần áo dính máu ngay lập tức xuất hiện trước mắt cô!
Quần áo dính máu?
Sao anh trai cô lại có thứ này?
Thẩm Thất nhận ra bộ quần áo này, chính cô đã mua nó cho anh ấy!
Anh trai, tại sao bộ quần áo của anh lại dính máu như vậy chứ?
Thẩm Thất nghi ngờ, nhưng vẫn đổi ga giường và vỏ gối cho Thẩm Lục, sau đó đem đến phòng tắm giặt sạch.
Một lúc sau Thẩm Lục về nhà, vừa vào phòng thì phát hiện ga giường của mình đã được đổi.
Thẩm Lục vô cùng hoảng hốt, lập tức mở tủ ra thì quả nhiên thấy bộ quần áo dính máu đã bị người khác đụng vào!
“Vẫn bị em ấy phát hiện ra!” Thẩm Lục vô cùng buồn bã, lòng nặng trĩu vì khiến cho Tiểu Thất lo lắng!
Không được, phải viện cớ lấp liếm cho qua!
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Thẩm Thất ngó ra từ phòng tắm: “Anh về rồi à?”
Thẩm Lục hắng giọng: “Ừ, anh về rồi!”
Thẩm Lục còn đang lo lắng không biết nên giải thích với Thẩm Thất như thế nào thì Thẩm Thất lại bảo: “Anh đói chưa? Em thấy trong tủ lạnh không còn đồ ăn nên vừa gọi đồ bên ngoài rồi.”
“Ừ, cũng được!” Thẩm Lục hơi căng thẳng trả lời: “Thật đúng lúc, cũng lâu rồi chúng ta chưa ngồi ăn cơm chung với nhau!”
Thẩm Thất cười, sau khi giặt xong thì mang đồ đến phòng khách.
Nhìn Thẩm Lục căng thẳng như thế, Thẩm Thất liền nở nụ cười: “Anh, anh sao thế?”
Thẩm Lục lắp bắp: “Vừa nãy em có vào phòng anh không?”
“Có, em thay ga, chăn, vỏ gối và giặt sạch cho anh rồi.” Thẩm Thất lơ đễnh trả lời, nhưng không hỏi Thẩm Lục chuyện bộ quần áo dính máu.
Thẩm Lục càng thêm gượng gạo: “Thế em có đụng đến cái tủ kia không?”
Thẩm Lục quả nhiên không biết nói dối!
Anh ấy sẽ tự đầu hàng trước khi đối phương gặng hỏi điều gì.
Mà thực chất cũng không phải Thẩm Lục không biết nói dối.
Chỉ là hắn quá quan tâm đến Thẩm Thất.
Cho nên hắn mới không muốn lừa dối cô.
“Có ạ.” Thẩm Thất bình tĩnh nhìn Thẩm Lục, cũng không hỏi thêm gì.
Thẩm Lục im lặng hồi lâu, rốt cuộc đành nói: “Em không muốn hỏi anh sao?”
Thẩm Thất mỉm cười nhìn Thẩm Lục: “Anh à, quả là chỉ số thông minh của anh cao hơn em.
Em nghĩ gì anh cũng đều đoán được.
Nếu vậy thì em cũng sẽ vào thẳng vấn đề, em chỉ muốn nói là, bất kể có chuyện gì xảy ra thì vẫn phải đảm bảo an toàn là trên hết.
Anh em chúng ta vất vả lắm mới có thể sống yên ổn bên nhau, nên em rất quý trọng khoảng thời gian này.”
Thẩm Lục cũng không thể nhịn được nữa, tiến đến ôm Thẩm Thất.
Thẩm Thất được Thẩm Lục ôm trong lòng, khuôn mặt vùi trong lồng ngực anh trai.
Cô nói: “Anh, em rất thích được anh ôm.
Ngày trước mỗi khi em cảm thấy bế tắc, anh cũng luôn ôm em như thế này.
Sau này, nếu như có lúc anh cũng mệt mỏi, vậy cứ để em ôm anh nhé.”
Thẩm Lục cảm thấy vô cùng ấm áp, vui vẻ nói với Thẩm Thất: “Ừ, anh nhớ rồi.
Tiểu Thất, bây giờ anh chưa thể nói được.
Sau này khi có cơ hội, anh nhất định sẽ nói với em.”
“Anh là người đàn ông đáng tin cậy, em rất tin tưởng anh.” Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Thẩm Lục.
Thẩm Lục nở nụ cười dịu dàng, xoa đầu Thẩm Thất nói: “Anh sẽ luôn bảo vệ Tiểu Thất!”
Sau đó, Thẩm Lục về phòng.
Thẩm Thất nhìn theo bóng lưng Thẩm Lục, thở dài một tiếng.
Anh vẫn không giải thích, vậy có thể thấy đó chắc chắn là chuyện lớn.
Có lẽ có liên quan đến người khác hay chuyện bí mật nào đó.
Cho nên anh mới không chịu nói, đúng không nhỉ?
Có thể, anh ấy giữ bí mật cho người khác.
Thôi bỏ đi, anh không