Thẩm Thất do dự một chút rồi gật đầu kiên quyết.
Hao tâm tổn sức, không phải vì muốn nhìn xem đó là vật gì sao?
Hạ Nhật Ninh đặt chiếc hòm lên trên bàn, lấy chìa khóa ra khỏi tủ sắt, từ từ mở ổ khóa.
Ngón tay của Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đều có chút run rẩy.
Nếu đồ vật trong chiếc hòm này không phải đồ đồng đen vậy phải làm sao đây?
Nếu đồ vật bên trong đã bị hư hỏng vậy phải làm gì bây giờ?
Hiện giờ Charley đã khẳng định rằng đồ vậy đang nằm trên tay hắn.
Nếu không thể giao ra, vậy thì hậu quả sẽ thế nào?
Dù sao cũng là đồ vật đã mấy nghìn năm, thật sự còn có thể bảo tồn nguyên vẹn ư?
Nếu nó hao tổn chút ít.
Cả hai cùng không dám nghĩ tiếp.
Thẩm Thất trao đổi ánh mắt với Hạ Nhật Ninh một chút, họ đều thấy được nét căng thẳng trong mắt nhau.
“Mở ra đi! Sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi!” Thẩm Thất cổ vũ cho Hạ Nhật Ninh: “Cho dù là gì chúng ta cũng phải dùng nó để trao đổi!”
Hạ Nhật Ninh gật đầu, ngón tay nhấc lên, mở hẳn nắp hòm ra.
Trong khoảnh khắc mở chiếc hòm ra, ánh mắt cả hai cùng nhìn thẳng tắp!
Trong thoáng chốc, một bình rượu hình hồ lô xinh đẹp tinh xảo tới mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng đã xuất hiện trước mắt hai người.
Thẩm Thất thấy có phần may mắn rằng bản thân chưa dùng sức đập vỡ chiếc hòm này.
Bất kỳ va chạm mạnh nào đều có thể gây ra hư tổn tới những chi tiết nhỏ bé trên chiếc bình rượu này.
Những chi tiết đó rốt cuộc là nhỏ đến mức nào vậy ta?
Hoa văn nhỏ xíu cứ như sợi tóc ấy.
Bốn con thần thú bên trên trông rất sống động, tựa hồ giây sau sẽ bay vọt lên vậy.
Thẩm Thất nhịn không được, nâng tay nên nhẹ nhàng chạm đến chiếc bình này.
Cô nói với Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, đây là món đồ đồng tinh xảo đẹp đẽ nhất mà em từng thấy.
Em rất nghi ngờ, vào thời đại đó lại có được kỹ thuật đúc tốt vậy sao? Thật khiến người ta khó có thể tin! Với trình độ và lực lượng sản xuất bây giờ, để làm ra đồ vật tinh xảo đẹp đẽ thế này chắc cũng cần rất lâu nhỉ? Nhìn những dấu tích trên bề mặt này, không ngờ lại là chạm trổ thủ công.
Sao mà họ làm được vậy? Điêu khắc đồ đồng mà cứ như đậu hũ?”
Vẻ mặt Hạ Nhật Ninh cũng thán phục: “Đúng vậy, thật sự khiến người ta khó hiểu.
Chẳng trách cô từng nói, xung quanh mộ của Đại Đế đã phát hiện ra rất nhiều đồ đạc, rõ ràng là vượt qua trình độ sản xuất thời điểm đó.
Lúc trước anh còn không hiểu, nhưng vào giờ phút này, anh mới hiểu rõ có bao nhiêu cảm xúc đọng trong câu nói của cô.”
Thẩm Thất gật đầu, nói: “Đúng vậy! Thật sự khiến người ta khiếp sợ! Đúng rồi, việc chúng ta lấy món đồ đồng đen này còn phải nói cho cô biết nữa.
Cả đời cô dốc sức nghiên cứu văn hóa cổ đại.
Nếu để cô biết chúng ta đưa đồ vật tinh xảo đẹp đẽ này cho Charley, bà ấy chắc sẽ đau lòng muốn chết.”
Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi, Tiểu Thất.
Là anh làm cho em khó xử rồi.”
Thẩm Thất lắc đầu: “Không cần nói lời như thế với em.
Trừ khi anh xem em như người ngoài.
Đừng nói là mẹ anh, cho dù là một người bạn bình thường, em cũng không ngồi nhìn mặc kệ.”
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Thứ đồ này đặt ở nơi ấy cũng trở thành một thứ đồ cũ bình thường, chúng ta chẳng coi trọng nó bao nhiêu.
Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, mẹ cũng xem như vì em mới bị Charley bắt cóc.
Cho nên, nguồn gốc vấn đề là ở đây.
Thôi được rồi, không cần so đo những chuyện này nữa.
Tiền tài đều là vật ngoài thân, người một nhà sống yên bình an vui mới là chuyện quan trọng nhất.
Bởi vì chuyện này, ba mẹ đều bị kéo vào, em cũng rất xin lỗi.”
Hạ Nhật Ninh cầm lấy ngón tay của Thẩm Thất: “Vì sao em luôn khéo hiểu lòng người như vậy? Tiểu Thất, em tốt thế này làm sao anh buông bỏ được em đây?”
Hạ Nhật Ninh buông mí mắt, tình cảm sâu đậm trong đôi mắt phượng chẳng thể nào giấu được.
Thẩm Thất cười khổ: “Vậy nhưng mẹ vẫn không thích em.”
“Xin lỗi em, Tiểu Thất.” Hạ Nhật Ninh đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thất, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em.”
Hốc mắt Thẩm Thất cũng ửng đỏ: “Nhanh điều ra rõ ràng sự việc năm đó một chút, cũng để hai bên cùng yên lòng.”
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn đã hạ quyết tâm.
Cho dù là năm đó thật sự do mẹ mình giết chết Lâm Vũ Tường.
Cho dù phải trả mọi giá, hắn cũng không để Thẩm Thất rời đi!
Tuyệt đối không!
Vĩnh viễn không!
Con người sống trên thế giới chẳng dễ gì để yêu một lần.
Hắn sẽ không để cho hạnh phúc của mình rời đi ngay trước mắt!
Đến lúc đó, cho dù là quỳ ba năm trước mặt ba vợ, hắn cũng phải cầu xin để Thẩm Thất ở lại bên cạnh mình!
“Chỉ là, chúng ta không dễ gì làm địa cung chìm sâu vào đáy nước, chỉ sợ lại chẳng được an bình rồi.” Thẩm Thất thở dài một tiếng nói: “Vừa nghĩ tới những người nhàm chán kia muốn đi quấy rầy giấc ngủ của Đại Đế và Thất tiên tử, em lại thấy khó chịu.”
“Thất tiên tử?” Hạ Nhật Ninh kinh ngạc hỏi: “Cô ấy là ai?”
“Chính là cô thiếu nữ kia đó! À, em có mơ một giấc mộng, mơ thấy câu chuyện xưa của Đại Đế và người thiếu nữ.” Thẩm Thất đè thấp giọng nói: “Giấc mộng kia rất chân thực, giống như tận mắt nhìn thấy ấy.
Cảm thấy kỳ quái ghê.
Cứ như đi nhầm vào studio, nhìn thấy em và anh mặc đồ hóa trang, diễn lại câu chuyện của người khác vậy.”
Thẩm Thất lập tức nói lại những cảnh trong mơ cho Hạ Nhật Ninh.
Sau khi nói xong, Thẩm Thất nói: “Có phải anh cũng cảm thấy rất thần kỳ không? Vị Đại Đế kia giống y hệt như anh, nhưng vị đó tóc trắng mắt đỏ.
Còn người thiếu nữ kia lại giống hệt em, nhưng khí chất của cô ấy vô cùng lạnh nhạt, kiểu như ngươi muốn sống thì chớ lại gần ấy.
Bốn người chúng ta nhìn rất giống nhau nhưng lại cho người ta cảm giác khác biệt hoàn toàn.
Thế nên em mới nói, giống như bước nhầm vào studio.”
“Quả thực có một chút.
Điều khiến anh xúc động nhất là, không ngờ người thiếu nữ kia là Thất tiên tử.
Cô ấy là người xếp hàng thứ bảy bên Viêm Đế, mà em ở trong Thẩm gia cũng xếp hàng thứ bảy.” Hạ Nhật Ninh cười nói: “Điều