Charles cười lạnh lùng, nói: “Hạ tổng sẽ có cách, phải không?”
Hạ Nhật Ninh khinh bỉ nhìn Charles, nói với Thẩm Thất: “đừng lo, có anh ở đây.”
Thẩm Thất ngước mắt nhìn Hạ Nhật Ninh, trong mắt đầy sự tin tưởng.
Hạ Nhật Ninh lấy tay gạt mái tóc rối trên trán của Thẩm Thất, hai tay nâng gò má Thẩm Thất, nhẹ giọng nói: “anh đã hứa với mẹ là sẽ bảo vệ em, cho dù anh phải bỏ mạng ở đây, cũng nhất định không để em xảy ra chuyện gì!”
Thẩm Thất lập tức lấy tay che miệng Hạ Nhật Ninh, trong mắt có chút tức giận: “không cho phép anh nói như vậy.
Đến thì cùng đến, đi thì cùng đi.”
Hạ Nhật Ninh hôn trộm tay Thẩm Thất, đôi mắt phượng đầy tình ý: “được.”
Thẩm Thất không ngờ ngay chốn đông người như vậy, Hạ Nhật Ninh lại hôn trộm tay mình, bất giác tai Thẩm Thất ửng đỏ.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất lại xấu hổ, đôi mắt phượng cười gợn sóng.
Hai người đầy tình ý, mà không để ý đến ánh mắt giận dữ, căm ghét của người khác!
Hạ Nhật Ninh cũng không dám làm quá lộ liễu, trêu đùa Thẩm Thất một chút, sau đó lập tức ra lệnh: “mở đường.”
Vệ sĩ của Hạ Nhật Ninh ai cũng là nhân tài.
Trong số đó, có không ít đều là do Hạ Quốc Tường huấn luyện riêng giao cho Hạ Nhật Ninh.
Trong mắt Hạ Quốc Tường sự an toàn của con trai vẫn là quan trọng nhất.
Cho nên, vệ sĩ của Hạ Nhật Ninh đều có năng lực chuyên nghiệp của lính đánh thuê.
Thẩm Thất đứng im tại chỗ, nhìn bọn họ lấy trong ba lô ra vô số công cụ linh kiện, tay rất nhanh lắp đặt thiết bị.
Sau một lúc, đã làm ra được một cái thang mềm, đặt xuống gọn gàng chắc chắn.
Hạ Nhật Ninh nói với Thẩm Thất: “em đi theo sau anh.”
Thẩm Thất nhìn qua Vưu Tâm Nguyệt, Hạ Nhật Ninh nói tiếp: “mẹ của anh có ba bảo vệ, anh bảo vệ em là đủ rồi.”
Lúc này Thẩm Thất mới gật đầu, đi phía sau Hạ Nhật Ninh.
Thôi Nguyệt Lam đứng yên tại chỗ, ánh mắt thâm độc nhìn phía sau lưng Thẩm Thất, hiện lên ý giết người.
Hạ Nhật Ninh dắt tay Thẩm Thất đi tiếp,nói: “đi không xa nữa sẽ là cửa vào địa cung.
Tiếp theo không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tất cả đều phải cẩn thận.”
Thẩm Thất gật đầu.
Sau đó nghĩ rằng mình đi phía sau anh ấy, mình gật đầu anh ấy cũng không nhìn thấy, liền nói thêm: “được.
Em biết rồi.”
Hạ Nhật Ninh nắm chặt tay Thẩm Thất: “đừng sợ.”
Thẩm Thất cẩn thận đi theo Hạ Nhật Ninh.
Bởi vì thang rất rung lắc, Thẩm Thất phải một tay đỡ vào bức tường cổ, một tay nắm tay Hạ Nhật Ninh, cẩn thận đi.
Càng đi xuống thì ánh sáng càng yếu.
Những người phía trước đã mở đèn pin tay.
Thẩm Thất cũng không biết mình đi bao nhiêu lâu, đi mãi đi mãi quay đầu nhìn lại đã thấy một đoàn người đi theo sau.
Xem ra, lần này vào địa cung người không ít.
So với lần trước, thì lần này còn nhiều hơn.
Tuy rằng lần này đi vào rất gấp gáp, hơn nữa là để cứu mẹ chồng, vì vậy mang rất nhiều vũ khí theo, nhưng công cụ thì lại mang rất ít.
Nhưng mà xem ra, Charles đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Sau khi xuống tới nơi, khi cần thiết, bắt người của Charles đi phía trước, người của mình đi phía sau cũng được.
Chỉ là, bên ngoài nguy hiểm như vậy, thật sự không biết sau khi vào trong địa cung thì sẽ xảy ra chuyện gì!
Trong lòng Thẩm Thất thầm thở dài.
Đại Đế, Thất Tiên Tử! Chúng con xin lỗi, chúng con không phải cố ý đến quấy rầy sự an nghỉ của mọi người!
Chúng con cũng là bị ép buộc!
Nếu như mọi người muốn trừng phạt, thì hãy trừng phạt Charles!
Con và Nhật Ninh không có làm gì hết.
Hơn nữa, lần trước tụi con còn vì bảo vệ sự an nghỉ của mọi người, còn chiến đấu với Thomas nữa.
Cho nên, nể tình tụi con đã nỗ lực, hãy bảo vệ chúng con có thể bình an rời khỏi đây!
Thẩm Thất trong lòng luôn cầu nguyện, không hề phát hiện mình đã xuống tới dưới cách mặt đất mấy trăm mét rồi.
Cuối cùng cũng xuống tới nơi, Thẩm Thất nhận lấy đèn pin, nhìn qua xung quanh.
Đây là một cái hố sâu rất lớn.
Quay đầu nhìn lại, vẫn còn có người không ngừng đi xuống, chỉ là phỏng đoán, Thẩm Thất ước tính sâu ít nhất 200m-300m, khoảng chừng chiều cao của một ngọn núi.
Đợi mọi người sau khi xuống hết, liền thu lại dây thang, tập hợp lại.
Hạ Nhật Ninh nói: “Charles, không phải tôi không muốn đi trước, ông cũng thấy rồi, trên người chúng tôi không có công cụ đào mộ! Người của ông cũng không ít, dụng cụ cũng đầy đủ.
Ông tiêu hao năng lực của chúng tôi cũng không tốt.
Chi bằng mấy ông đi trước.
Dù sao chúng tôi cũng đều ở đây rồi, chúng tôi muốn rút lui cũng không rút lui được.”
Charles đương nhiên biết, nhóm người của Hạ Nhật Ninh đi tới đây thì cũng không thể nào quay về được.
Bởi vì đường đi về, đã bị ông ta phá hủy rồi.
“Đương nhiên có thể.” Charles cười nói: “lát nữa sẽ làm phiền hai vị rồi.”
Người của Charles, lập tức thay thế vệ sĩ của Hạ Nhật Ninh, phụ trách đi trước mở đường.
Vệ sĩ của Hạ Nhật Ninh khoảng hơn ba mươi người, còn Charles khoảng hơn một trăm người.
Vệ sĩ của Hạ Nhật Ninh đều là thiện chiến tinh anh, còn người của Charles đa phần là người đào mộ.
Cho nên, đi tới đây, người của Hạ Nhật Ninh thật sự là không thể tiếp tục đi trước được rồi.
Charles cũng không biết từ mạng lưới nào mà đến rất đông người đào mộ, rất đa dạng, công cụ nào cũng có,làm cho Thẩm Thất một phen hoa mắt.
Thẩm Thất không nhìn thấy cửa ra vào, Hạ Nhật Ninh lại nhìn thấy rồi.
Ước tính Charles đã bỏ ra không ít tiền để chiêu mộ nhiều người đào mộ như vậy.
Không quan trọng, người đông cũng tốt,
Đợi sau khi người của Charles xác định chính xác phương hướng, mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Đi không được bao xa thì thấy có rất nhiều ngã tư.
Thẩm Thất kéo lấy cánh tay của Hạ Nhật Ninh, nói nhỏ: “Nhật Ninh anh xem tấm bia bên đó, có phải rất giống với tấm bia cổ ở bên ngoài không?”
Hạ Nhật Ninh nhìn theo hướng tay Thẩm Thất chỉ, quả nhiên nhìn thấy một tấm bia cổ.
Trên tấm bia cổ này cũng khắc những văn tự mà mọi người không hiểu, hiển nhiên là rất giống với những chữ của tấm bia bên ngoài.
Rốt cuộc tấm bia này muốn nói điều gì?
Thẩm Thất đi đến trước tấm bia,