Lưu quang ảo ảnh
Mọi người tôi nhìn anh, rồi anh nhìn tôi, cuối cùng tất cả đều nhìn sang Hạ Nhật Ninh.
Tự nhiên, Hạ Nhật Ninh trở thành trung tâm của tất cả mọi người.
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh trầm xuống, anh nói với mọi người: “chúng ta đi qua đó xem sao.”
Mọi người không ai có ý kiến, tất cả cùng đi về hướng cánh cửa đó.
Vừa đến trước cửa, đã nhìn thấy những bậc thang màu trắng rất rất rất rất dài hướng lên phía trên.
Đã đến nông nỗi này rồi, tất cả đều không có đường lui, vậy thì hãy tiếp tục đi về phía trước thôi
Biết đâu lại tìm được lối ra.
Hạ Nhật Ninh đếm qua quân số, trong những vệ sỹ đi cùng có 5 người không thấy quay trở lại.
Những người còn lại, tổng cộng chỉ có ba mươi ba người.
Mọi người xếp thành hàng một, từ từ leo lên phía trên.
Thẩm Thất ngẩng đầu lên nhìn những bậc cầu thang dài vô tận, cảm giác nếu mình cứ đi mãi thế này, sẽ đi đến lúc thiên hoang địa lão mất.
Không biết Hạ Nhật Ninh có cảm giác như vậy không?
Hai người cùng lúc nhìn về đối phương, nhìn nhau cùng cười.
Hai người càng hiểu ý nhau, thì ánh mắt của Thôi Nguyệt Lam càng lạnh càng sắc.
Không biết họ đã đi bao lâu, dường như Thẩm Thất không cảm thấy mệt, hoặc có thể cô không hề biết mệt là gì, cứ như vậy từng bậc từng bậc đi lên trên.
Đi mãi đi mãi, phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng sặc sỡ.
Tất cả mọi người cùng lúc dừng chân lại, nhìn về phía trước.
Luồng ánh sáng đó dần dần lan tỏa ra, cuối cùng biến thành một màn hình khổng lồ.
Mọi người đứng ở đó, có cảm giác như đang xem phim 3D tiên hiệp vậy.
Trong màn hình, có một dám mây tiên bao quanh, vô số tiên tử từ bốn hướng bay đến, họ đều bay đến một cung điện nguy nga tráng lệ, đến chúc mừng điều gì đó với một người đàn ông có vẻ mặt rất uy nghiêm.
Một người đàn ông rất giống Hạ Nhật Ninh, hai chân cưỡi mây ngũ sắc, từ từ bay đến.
Tóc bạch kim mắt đỏ au, áo bào đen nhánh.
Một vẻ đẹp đầy bá khí.
Các thần tiên khác nhìn thấy anh ta, đều đứng dậy hành lễ, từ đó cho thấy thân phận địa vị người đàn ông này rất cao.
Chủ nhân của cung điện cũng đích thân ra nghênh đón, hai người họ rất khách sáo với nhau, họ cùng nhau bước lên bảo tọa trên vị trí cao nhất, ngồi đối diện nhau uống rượu.
Hình ảnh được thay đổi, người đàn ông này có vẻ như uống hơi nhiều, rất cao hứng, đã một mình du ngoạn khắp cung điện ngắm cảnh.
Có chút hơi men, người đan ông ngồi dưới mái hiên, một tay đỡ cằm, hình như đã ngủ thiếp đi.
Một thiếu nữ mặc chiếc váy trắng dài chạm đất từ từ bước đến, trong tay cô đang cầm một chiếc giỏ mây rất tinh tế.
Tiến gần màn hình, dung mạo của thiếu nữ này dường như giống hệt Thẩm Thất.
Chỉ khác là thiếu nữ này có vẻ mặt rất lạnh lùng, không thấy cô ta cười, vẻ mặt như luôn trong tư thế sẵn sàng từ chối người khác.
Khi thiếu nữ đi qua chỗ người đàn ông, hình như cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta.
Thiếu nữ hơi do dự một chút, cô lấy một bát canh từ trong chiếc giỏ mây, để trước mặt người đàn ông này.
Thiếu nữ không dừng chân chút nào, quay người bay đi luôn.
Sau khi thiếu nữ rời khỏi, đôi mắt phượng của người đàn ông từ từ mở ra, anh nhìn thấy bát canh giã rượu trước mặt, rồi ngước mắt lên nhìn về phía thiếu nữ mới bay bắt gặp ngay lưng của cô, khóe miệng anh nở một nụ cười.
Hình ảnh lại được thay đổi,
Thiên giới và Ma giới đại chiến, cả thế giới đều trở nên hỗn loạn và bất an.
Thiếu nữ trong lúc canh giữ nhà kho, vì quá mệt, đã không cẩn thận ngủ gật.
Một con yêu tinh nhỏ đã thừa cơ lẻn vào nhà kho, ăn cắp mất báu vật quý nhất của chủ nhân, lén lút đến trần gian, làm hại bách tính.
Thiếu nữ quỳ gối trước mặt chủ nhân, chủ nhân cung điện nói với thiếu nữ, họa mình tự gây ra thì mình phải tự đi giải quyết.
Thiếu nữ cảm ơn chủ nhân rồi rời khỏi cung điện, chuẩn bị đến trần gian giải quyết việc cô đã gây ra.
Trên đường đến trần gian, đột nhiên thiếu nữ chuyển hướng, bay đến một vùng đảo cách xa ngàn dặm.
Nơi này có rất nhiều rất nhiều hòn đảo, không ít kiến trúc trên đó đã liền thành một khối.
Những hành lang vòng vèo uốn lượn, những mái nhà nhỏ bé tinh tế, đâu đâu cũng thấy những bụi cây to cao ngập tràn cánh hoa, dù là hòn đảo nhỏ nhất, cũng vẫn có một mái đình nhỏ nhắn.
Những nam thanh nữ tú sinh sống tại đây, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, dung nhan tinh tế.
Có người trong họ đang đàn hát ca múa, có người đọc sách vẽ tranh.
Đứng là một hình ảnh tiên cảnh như hoa.
Thiếu nữ lén lút xuất hiện ở một ngôi nhà rất đẹp và tinh tế.
Nhân lúc không có người, cô đã lẻn vào trong.
Một bể nước bạch ngọc khổng lồ, hơi nước đang bốc lên.
Một người đàn ông tóc bạch kim đang quay lưng với cô ngâm mình trong bể nước.
Thiếu nữ cảm thấy xấu hổ đỏ cả mặt, cô cúi mặt xuống không dám nhìn anh ta, cô luôn tay tìm một thứ gì đó trong đống quần áo, cô đã tiện tay lấy đi một chùm chìa khóa.
Sau khi thiếu nữ lấy được chùm chìa khóa, đã nhanh chóng chuồn đi.
Người đàn ông hơi nghiêng mặt, lộ ra dung nhan tuyệt thế của anh.
Anh chính là người đàn ông tóc bạch kim mắt đỏ au đó!
Thiếu nữ lấy cắp được chìa khóa, lập tức đến chỗ cao nhất của đài cất giấu báu vật, lấy cắp một chiếc gương quý bằng pha lê.
Sau khi lấy được gương, cô gái không dám ở lại, nhanh chóng đến trần gian.
Thiếu nữ vừa hạ giới, đã nhìn thấy những cảnh tượng bách tính cực khổ, sinh linh đồ thán vì sự hoành hành của yêu thú.
Thiếu nữ nổi nóng, cầm gương báu pha lê đến tìm diệt yêu thú.
Trận chiến này đánh liên tục trong ba ngày ba đêm.
Cuối cùng thiếu nữ đã đánh bại yêu thú nhờ vào gương báu pha lê trong tay, đã trấn áp phong ấn yêu thú dưới một hòn núi.
Sau khi thắng trận, thiếu nữ phát hiện một kim xà nhỏ bị trọng thương vì trận chiến của cô, hơi thở thoi thóp.
Thiếu nữ ôm lấy kim xà nhỏ, thổi một hơi tiên khí vào người kim xà.
Vì có tiên khí trong người, kim xà nhỏ lập tức tràn đấy sức sống.
Thiếu nữ thả kim xà nhỏ ra, kim xà chạy vòng quanh thiếu nữ ba vòng, sau đó mới rời đi.
Thiếu nữ đánh bại yêu thú, được người dân ở đó tôn làm Thần minh, kính làm Thánh nữ.
Cô gái vẫn luôn âm thầm cống hiến cho ngôi làng, không cần một sự hồi đáp nào.
Dần dần, những người trong làng dường như đã quen với sự giúp đỡ của của cô gái, họ càng ngày càng có nhiều yêu cầu đối với cô.
Người đàn ông tóc bạch kim mắt đỏ lúc này cũn đến trần