Thẩm Thất rùng mình: “Cô có ý gì?”
Thôi Nguyệt Lam bật cười đắc ý, lấy ra chiếc điện thoại: “Tuy rằng nơi này không có sóng, nhưng video clip ở bên trong vẫn có thể xem đấy! Cô không muốn thấy phần mộ của ba mình đã biến thành thế nào sao?”
Sắc mặt Thẩm Thất đột nhiên thay đổi!
Vẻ mặt của Vưu Tâm Nguyệt cũng thay đổi theo.
Bà đã biết Thôi Nguyệt Lam muốn làm chuyện gì rồi!
Bà vừa muốn ngăn cản, Thôi Nguyệt Lam liền nói: “Mẹ, chuyện này mẹ đừng để ý tới nữa! Dù sao làm thì đã làm rồi, muốn chối cãi cũng không kịp đâu! Nếu mẹ không muốn ra tay vậy để con! Đợi giải quyết xong Thẩm Thất, mọi chuyện trước đây đều không nhắc tới nữa.
Mẹ vẫn là mẹ của con, con vẫn là con gái của mẹ.
Có được không?”
Những lời này của Thôi Nguyệt Lam đã thành công khiến bước chân của Vưu Tâm Nguyệt khựng lại tại chỗ thêm lần nữa.
Đôi môi của Thẩm Thất run rẩy: “Thôi Nguyệt Lam, rốt cuộc cô đã làm gì phần mộ của ba tôi!”
“Làm gì à? Xem rồi cô sẽ biết!” Thôi Nguyệt Lam ném di động của mình cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất nhận lấy, ngón tay run rẩy mở video.
Trong video, một người phụ nữ mặc quần áo đi đêm, lặng lẽ né tránh bảo vệ, xuất hiện trước phần mộ của Lâm Vũ Tường.
Cuống họng của Thẩm Thất lập tức nhảy vọt lên cổ.
Đây là, đây là...
Thẩm Thất ngẩng mạnh đầu, liếc nhìn Vưu Tâm Nguyệt.
Quả nhiên, sắc mặt Vưu Tâm Nguyệt càng thêm mất tự nhiên.
Thẩm Thất cúi đầu tiếp tục xem video trong điện thoại.
Vưu Tâm Nguyệt trong clip không nhìn ảnh và tên trên bia mộ mà tìm một góc khuất bắt đầu đào bới.
Trong video, mỗi một lần vung cuốc của bà, trong tim Thẩm Thất lại đau đớn thêm một phần.
Thẩm Thất nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thậm chí cô không còn can đảm xem tiếp.
Vì sao, vì sao phải đối xử với mình như vậy? Vì sao muốn giết mình rồi còn chưa giải được hận, phải đi đào bới phần mộ của ba?
Mình và Hạ Nhật Ninh ở bên nhau khiến bà ấy chướng mắt.
Ba vô tội biết bao?
Vì sao phải trút giận lên đầu ba?
Người Việt Nam vẫn luôn quan niệm người chết cần tôn trọng, người mất nên được an nghỉ.
Vì sao, vì sao ngay cả ba cũng không chịu buông tha?
Hai dòng nước mắt lăn xuống gò má Thẩm Thất.
Khi cô mở mắt ra, dòng lệ đã tràn đẫm mông lung.
Không cần xem tiếp nữa.
Nội dung tiếp theo chẳng đoán cũng biết phát sinh chuyện gì.
Thẩm Thất nhìn Vưu Tâm Nguyệt bằng đôi mắt ngấn lệ, nhẹ nhàng mở miệng: “Vì sao vậy?”
“Tôi...” Vưu Tâm Nguyệt do dự một hồi.
Thật lòng mà nói, Vưu Tâm Nguyệt của khi này có chút hối hận.
Nhưng bà ta rất sĩ diện, tuyệt đối sẽ không thừa nhận sai lầm với Thẩm Thất.
“Ba tôi đã làm sai chuyện gì? Để bà nhân lúc đêm tối, trốn tránh bảo vệ đi đào xới phần mộ của ông ấy? Nếu tôi làm sai chuyện, bà tới trừng phạt tôi là được rồi! Vì sao phải như thế? Vì sao?” Thẩm Thất đã khóc không thành tiếng.
Cả cơ thể Thẩm Thất đều run rẩy.
Trái tim của cô đau xót quá.
Đau đớn chẳng thể nói nên lời.
“Nếu như mười tám năm trước bà ra tay giết hại ba vì nhiệm vụ được giao, vì căn bản bà không biết đó là ba tôi.
Không, phải nói là, vốn dĩ bà không ngờ tới mười tám năm sau tôi
sẽ ở bên con trai bà.
Vậy bây giờ thì sao? Bà rõ ràng biết đó là phần mộ của ba tôi, nhưng bà lại cố ý đi đào bới nó.
Bà hận tôi đến vậy sao? Tôi đã làm sai chuyện gì? Khiến cho bà không thích tôi đến vậy.
Vì thế ngay cả linh hồn của ba tôi cũng không được yên nghỉ sao?”
“Tôi vẫn luôn thuyết phục bản thân, tự an ủi mình rằng bà luôn sống ở nước ngoài, không hiểu chuyện trong nước.
Bởi vậy, bà không thích người con gái như tôi, về tình có thể bỏ qua.
Chỉ cần tôi cố gắng làm đúng bổn phận của một đứa con dâu tốt, sớm muộn gì bà cũng sẽ chấp nhận tôi.
Thế nhưng sự thực là tôi chẳng thể khiến bà cảm động.
Tôi không biết mình sai ở đâu, tôi thật không biết mình còn có thể làm gì được nữa.”
“Bởi vì bà là mẹ của Nhật Ninh, bởi vì bà là mẹ chồng của tôi, thế nên tôi phải tôn trọng, phải hiếu thuận với bà.
Những điều này tôi không hề oán trách.
Từ nhỏ tôi đã biết, là một người con phải đặt chữ hiếu đứng đầu.
Dù cho bà trước giờ chưa từng để ý tới tôi, dù cho trước giờ tôi không được bà chấp nhận.
Nhưng tôi vẫn bằng lòng làm một người con dâu tốt.
Thế nhưng, thế nhưng...!rốt cuộc tôi phải làm sao bà mới chịu nhìn tôi một chút?”
“Nếu tôi làm sai, bà nói tôi biết, tôi sẽ sửa! Vì sao bà chẳng nói gì đã đi đào xới mộ của ba tôi chứ?” Thẩm Thất không thể kiềm chế khóc nức nở, thậm chí nói năng đã có phần lộn xộn: “Tôi đã nhắc tới chuyện ly hôn với Hạ Nhật Ninh, bà còn thấy chưa đủ sao? Vì sao phải tàn nhẫn như vậy?”
Thẩm Thất vươn tay siết chặt lấy mảnh áo trước ngực, hít thở có chút khó khăn.
“Ta.” Vưu Tâm Nguyệt cũng không biết nói gì.
Cho dù bà ở nước ngoài thì cũng biết rằng phần mộ của người khác không thể tùy tiện đào.
Không tin, đi ra nước ngoài đào mộ của người ta lên thử xem?
Lập tức sẽ bị đuổi giết tới chết!
Nhưng bà trong thời điểm kia đã đồng ý làm như bị ma xui quỷ khiến.
Đợi tới lúc bà nhận ra được điều không ổn thì đã trễ rồi.
Kỳ thật Vưu Tâm Nguyệt muốn nhận sai, muốn giải thích.
Nhưng bà coi trọng mặt mũi như thế, lời nói kiểu này sống chết cũng không thốt được nên câu.
Thôi Nguyệt Lam ở bên cạnh quá hiểu tính cách của Vưu Tâm Nguyệt.
Thấy Thẩm Thất khóc tuyệt vọng như vậy, Thôi Nguyệt Lam thực sự đã vui sướng tới cực điểm.
Cô ta đợi lâu như vậy chỉ vì giờ phút này thôi!
Thẩm Thất, mày khóc đi, khóc thảm thiết vào!
Bởi vì, qua ngày hôm nay mày có muốn khóc cũng không được nữa đâu.
Hạ Nhật Ninh vừa giết xác chết vừa nghe cuộc trò chuyện ở bên này.
Cuộc đối thoại của mấy người họ cũng không tránh né kẻ khác.
Cho nên Hạ Nhật Ninh và Hạ Quốc Tường đều nghe thấy.
Khi hai người biết chuyện Vưu Tâm Nguyệt đào xới phần mộ của Lâm Vũ Tường, trên khuôn mặt họ đều lộ vẻ khó có thể tin.
Không ngờ Vưu Tâm Nguyệt lại quá đáng như thế, còn đi đào xới phần mộ của Lâm Vũ Tường ư?
Hạ Quốc Tường và Hạ Nhật Ninh lộ vẻ thất vọng trên mặt, à không, là tuyệt vọng.
Thẩm Thất không nhìn Hạ Nhật Ninh.
Cô nhìn Vưu Tâm Nguyệt bình tĩnh, tiếp tục nói: “Bà yên tâm, tôi sẽ không ở bên Hạ Nhật Ninh nữa.
Tôi biết, bà muốn tôi chết.
Mới vừa rồi, khi bà nói chuyện với Thôi Nguyệt Lam, tôi đã lỡ nghe thấy nội dung câu chuyện của hai người.
Nguyên nhân lần này bà muốn tới mộ địa, căn bản không phải vì hứng thú với sự