Thẩm Thất đến Đức với Phùng Mạn Luân.
Ở trên đất nước đâu đâu cũng toàn trai đẹp này, ngày nào Thẩm Thất cũng học tập, nghiên cứu chăm chỉ để làm một nhà thiết kế nổi tiếng.
Trước kia cô cũng làm về thiết kế tạo hình, vì vậy bây giờ học sang một lĩnh vực khác khá nhanh.
Nhờ có sự giúp đỡ của Phùng Mạn Luân, Thẩm Thất cũng thường xuyên gọi điện cho Thẩm Lục và người nhà họ Thẩm.
Mọi người trong Thẩm gia cũng bay qua Đức thăm cô, nhưng lại phát hiện cô thực sự đã bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ chuyện của một năm nay.
Mọi chuyện xảy ra trong một năm nay cô đều không nhớ gì cả.
Thậm chí cô còn không nhớ được bố của con mình là ai.
Thẩm Tử Dao ôm lấy cô gào khóc, Thẩm Thất an ủi lại bà, nói coi như được tặng không hai đứa bé đáng yêu đi.
Đúng vậy, sau khi ở Đức không lâu, Thẩm Thất đã đi khám và biết cô mang thai đôi, hơn nữa còn là một trai một gái.
Tuy không còn nhớ gì, nhưng Thẩm Tử Dao vẫn kể cho cô nghe rất nhiều chuyện xảy ra trong năm đó.
Chuyện gì bà cũng nói, nhưng lại lướt qua chuyện về Hạ Nhật Ninh.
Khi có người vô ý nhắc tới tên Hạ Nhật Ninh, vẻ mặt của Thẩm Thất rất bình thường, giống như cô hoàn toàn không biết người này vậy.
Mà lúc này, cả Hạ gia đều biết Hạ Nhật Ninh đã quên mất vợ của hắn, cả người hắn toát ra vẻ lạnh lùng, âm trầm, giống như biến thành một người khác vậy.
Cách làm việc của hắn cũng ngày càng quyết đoán, mạnh mẽ hơn trước.
Đặc biệt là, chỉ trong vòng một tháng, hắn đã liên tiếp thu mua mấy công ty, khiến ông chủ của công ty đó suýt chút nữa phải nhảy lầu.
Tác phong mạnh mẽ vang dội, không để lại đường sống cho người khác như thế, làm cả giới kinh doanh cảm thấy khiếp sợ.
Có người ngoài giới đoán rằng, liệu có phải do hắn ly hôn với vợ, bị đả kích, mới biến thành một vị Tu La đế vương chém giết không nương tay trên thương trường như thế không?
Vậy nên, tất cả những gì có liên quan đến cái tên Thẩm Thất đều được giữ kín như bưng, không ai dám đề cập đến nữa.
Thẩm gia ở phía Đông Bắc cũng nghe nói đến chuyện này.
Tuy không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng với sự mâu thuận hiện giờ thì có lẽ xa nhau cũng tốt.
Vì vậy, Thẩm lão phu nhân quyết định, giấu kín tất cả những chuyện có liên quan đến Hạ Nhật Ninh và Hạ gia.
Vì vậy Thẩm Thất hoàn toàn không biết ba của đứa bé trong bụng cô là ai?
Tất cả mọi người đều biết là ai, nhưng không một ai nói cho cô biết cả.
Ngay lúc này, không khí ở Hạ gia vô cùng trầm lắng.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt bị Hạ lão phu nhân đuổi ra khỏi nhà, chỉ khi nào được gọi, nếu không họ không được về nước nữa.
Hạ Quốc Tường quỳ gối trước cửa Hạ gia ba ngày ba đêm, sau đó dập đầu ba cái rồi dẫn Vưu Tâm Nguyệt quay về Châu Phi.
Hạ Nhật Ninh lại làm việc đến quên ăn quên ngủ giống như ngày trước.
Tất cả mọi chuyện như đều quay về một năm trước đó.
Chẳng qua, trong lòng nhiều người đều hiểu rõ.
Rất nhiều chuyện không thể quay lại như trước được nữa.
Nhiều cô gái thấy bên cạnh Hạ Nhật Ninh bây giờ đã không có ai, bọn họ lại bắt đầu để ý đến.
Nhưng họ chỉ dám nuôi suy nghĩ này trong đầu thôi chứ không ai dám làm, nếu không họ sẽ chết rất thảm.
Chắc chắn Hạ Nhật Ninh sẽ không cho họ bất cứ đường sống nào.
Hạ Nhật Ninh vốn chán ghét tất cả phụ nữ muốn lại gần hắn.
Hắn lại sống cuộc sống như hòa thượng một lần nữa.
Hạ Nhật Ninh biết rằng, hắn đã đánh mất trái tim mình.
Vì vậy, hắn muốn tìm nó về.
Những người phụ nữ đó đều không phải là người hắn muốn.
Hắn sẽ không cho phép bọn họ làm bẩn tim hắn.
Ở nước Đức xa xôi, Phùng Mạn Luân đang nói chuyện với Thẩm Tử Dao.
“Bác gái, cháu thực sự rất quan tâm đến Tiểu Thất.” Phùng Mạn Luân suy nghĩ mãi mới quyết định nói rõ với Thẩm Tử Dao: “Cháu bằng lòng chăm sóc cô ấy suốt đời.
Cháu không để ý việc cô ấy có thai, cái cháu thích là chính con người của cô ấy.
Cháu cũng sẵn lòng chăm sóc cho hai đứa bé như chính con ruột của mình, thậm chí cháu có thể vì cô ấy và hai đứa bé mà không cần có thêm con của cháu cũng được.”
Thẩm Tử Dao xúc động đến mức không nói lên lời, mãi sau bà mới nói: “Phùng thiếu gia, cậu là người thừa kế của Phùng gia mà!
Phùng Mạn Luân cụp mắt xuống, trả lời: “Đúng thế, nhưng cháu có thể để con của Khả Hân làm người thừa kế mà.”
“Nhưng mà...” Thẩm Tử Dao hơi do dự: “Nhưng Tiểu Thất vẫn luôn coi cậu là sư huynh, nó không có tình cảm nam nữ gì với cậu mà?”
“Cháu không để ý.” Phùng Mạn Luân cười khổ một tiếng, nói tiếp: “Cháu nghĩ rằng, cháu có thể khác với những người đàn ông khác, nghĩ rằng cho đến hết đời này, cháu sẽ không động lòng với một người con gái nào.
Nhưng cái giây phút Tiểu Thất rơi vào địa cung, lòng cháu đột nhiên rất hoảng sợ, cháu chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Thế nhưng khoảnh khắc tìm thấy cô ấy, cháu thực sự vui đến phát khóc.
Bác gái, tuy rằng lúc trước cháu có làm sai một số chuyện, nhưng mà, đó đều là chuyện trước kia rồi.
Bây giờ, cháu cũng đã hiểu được, thế nào mới là quý trọng.”
Thẩm Tử Dao thở dài nói: “Không ngờ, con gái của ta còn khổ hơn cả ta nữa.
Cuối cùng không biết thế nào mới tốt đây.”
Phùng Mạn Luân nói: “Chỉ cần bác đồng ý, cháu sẽ dùng sự chân thành của mình, từng chút một làm Tiểu Thất cảm động.”
Thẩm Tiểu Dao đưa tay xoa xoa huyệt thái dương: “Chuyện thế này ta không thể quyết định thay Tiểu Thất được.
Khi biết được tin Tiểu Thất mất tích, cả Thẩm gia như bị sét đánh ngang tai vậy, loạn hết cả lên.
Cũng may cậu đã kịp thời thông báo Tiểu Thất không sao nữa, ta thực sự rất cảm ơn cậu, Mạn Luân.
May mà có cậu, nếu không, không biết sẽ có hậu quả thế nào nữa.
Nhưng về chuyện tình cảm, ta chỉ có thể nói, ta đồng ý thế thôi, không thể chủ động tác hợp được.”
“Cháu hiểu.” Phùng Mạn Luân lập tức nói: “Có những câu này của bác, cháu đã cảm thấy rất vui rồi.
Cháu sẽ dùng hành động của mình để chứng minh tất cả.
Dù có mất ba năm, năm năm, hay mười năm đi chăng nữa, cháu cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Thẩm Tử Dao gật đầu nói: “Được rồi, cậu đã nói thế rồi thì ta có thể nói gì được chứ.
Thẩm gia sẽ ghi nhớ tình cảm này của cậu.”
“Bác gái cứ yên tâm ạ, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Thất.” Phùng Mạn Luân cười thỏa mãn, hứa hẹn.
Hạ Nhật Ninh, cậu thua rồi.
Nhưng mà, tôi cũng không phải người thắng.
Tôi từng nghĩ, tôi có thể làm công tử Vô Tâm vĩnh viễn.
Nhưng tôi sai rồi.
Ngay lúc biết tin Thẩm Thất tới Tây Nam, hắn đã rất lo lắng, cả người hốt hoảng không yên.
Lúc đó, hắn biết mình thực sự xong rồi.
Không ngờ được rằng, Phùng Mạn Luân lại có ngày hôm nay.
Không thể tin được, nhưng cũng không thể không tin.
Rung động đó là một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Nó không hề