Chẳng lẽ là do bị hai đứa nó thôi miên mà ra?
Khoan đã khoan đã!
Mình là người thành niên cơ.
Không được làm những trò trẻ con như vậy!
Hạ Nhật Ninh sau khi chở Thẩm Thất bay quanh một vòng theo bản đồ thì dần dần hạ cánh xuống đất.
“Nếu như ngoài đời cũng có thể chiêm ngưỡng được những cảnh đẹp như vậy thì hay biết mấy.” Thẩm Thất có chút cảm xúc nói: “Trò chơi này sao chép giống y như thật.
Nghe nói thành thị này đều được thông qua giấy chứng nhận khoa học, tỷ lệ mô phỏng 1:1.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu bảo: “Đúng vậy, đây là một trò chơi có độ sao chép rất cao trong những game tôi chơi qua.
Sự trải nghiệm không tệ.”
Thẩm Thất nhìn vào thời gian bảo: “Xin lỗi, tôi có lẽ cần đăng ra.
Thời gian không sớm rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Đôi mắt Hạ Nhật Ninh rủ xuống, miệng nở nụ cười: “Được, chúc ngủ ngon.”
Thẩm Thất gật gật đầu và đăng ra khỏi trò chơi.
Sau khi nhìn thấy avatar của cô ấy trong giao diện bạn bè trở nên màu xám, Hạ Nhật Ninh cũng thoát ra trò chơi.
Sau khi Thẩm Thất đăng ra khỏi game, đôi tay ôm vào mặt, mặt mũi không thể nào tin nổi.
Mình đã gần hai mươi bảy tuổi, không ngờ hôm nay lại vì hai người đàn ông mà mặt đỏ.
Một người là Hạ Nhật Ninh gã yêu nghiệt siêu cấp, một người lại là người đàn ông trong trò chơi game nãy.
Không biết khi hai người đó đứng chung với nhau, ai hơn ai đây?
Thẩm Thất thay áo xong định chuẩn bị đi nghỉ.
Thế nhưng nằm lên trên giường vẫn không tài nào ngủ được.
Sau khi lắc qua lắc lại cũng ngủ không được, quyết định rời khỏi giường, ra ngoài dạo.
Cơn gió đêm khuya ở bên ngoài có chút lạnh.
Thẩm Thất đưa tay vuốt mái tóc dài, nắm chặt quần áo, từ từ bước ra cửa khách sạn.
Nhìn thấy sự náo nhiệt trên phố, nhịn không nổi mà vươn cái vai lên.
Hạ Nhật Ninh sau khi thoát ra trò chơi, có chút lắc lắc đầu.
Trong một tháng lúc nãy, anh ấy không biết động dây thần kinh nào, lại gửi lời mới cho nữ game thủ đó.
Không ngờ rằng đối phương lại đồng ý.
Trong lúc cô ta nhấn vào nút đồng ý, tận đáy lòng anh ấy kích động tới muốn nhảy nhót.
Tâm trạng này, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trong tiềm thức, anh ấy cũng đã từng vì một cô gái vui mừng nhảy nhót như giờ.
Nhưng anh ấy lại nhận định đây là chuyện không có thể xảy ra.
Hạ Nhật Ninh tôi sao lại vì một phụ nữ hân hoan nhảy nhót được?
Nhưng hiện giờ cái cảm giác này thật sự rất là quen thuộc.
Ôm lấy cô ấy tung hoành khắp nơi.
Dù anh ấy biết đây một trò chơi ảo, nhưng vẫn rất muốn biết vị nữ game thủ này có giống như trong game không, tính tình đoan trang hiền thục.
Thậm chí, anh ấy có một ý nghĩ trong đầu, cần đi điều tra thử nữ game thủ này.
Nhưng mà, trong phút cuối, anh ta đã kịp thời bỏ suy nghĩ đó.
Game là game, đời là đời.
Không được để hai thứ đó trộn lẫn với nhau.
Sau khi tâm trạng mê muội đã trôi đi, Hạ Nhật Ninh quyết định ra ngoài đi dạo một chút, hít một chút gió để khuây khỏa.
Không ngờ tới anh ta mới bước ra thì thấy được seven cũng mới ra khỏi phòng.
Á? Có cần hợp ý vậy không?
Hạ Nhật Ninh sau khi chở Thẩm thất về khách sạn, thì không có trở về Cảnh hòa Trang Viên, mà ngủ tại căn phòng của khách sạn.
Anh ta chỉ tổng kết rằng đó là ma xui quỷ khiến.
Sau khi anh ta vào phòng, mới nhận ra rằng anh ấy đang làm gì.
Kệ đi, đã đặt rồi thì ở lại một đêm vậy.
Hạ Nhật Ninh tự dối lòng mình như vậy.
Bây giờ thấy được Thẩm Thất cũng ra ngoài, Ha Nhật Ninh trong lòng chấn động, liền theo bước chân của Thẩm Thất.
Năng lực phản trinh thám của Thẩm Thất đúng là kém cỏi, Hạ Nhật đi theo cô ấy lâu như vậy, cũng không có phát hiện gì.
Thẩm Thất đi một hồi, hít hít gió lạnh, mau chóng trở nên thanh thản.
Cuộc đời như trò chơi, đừng có đưa trò chơi chi phối cuộc đời của mình chứ.
Thẩm Thất đã quyết định, từ nay sau khi chơi online cũng phải duy trì một khoảng cách nhất định với Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng.
Đi được một hồi lâu, Thẩm Thất có chút mệt mỏi.
Vừa đúng lúc trên đường có một tiệm bán thức ăn khuya kinh doanh hai mươi bốn giờ, Thẩm Thất vuốt vuốt bụng mình, Á, đói bụng quá!
Cô ấy nhớ lại rằng hôm nay ở buổi tiệc không có ăn được miếng gì!
Đều tại Hạ Nhật Ninh hết!
Thẩm Thất đẩy cửa bước vào, nhìn xung quanh cửa tiệm, ngay tức thì thấy được một vị trí không có người ngồi, sải bước đi tới đó.
Nhưng chưa đợi kịp cô ấy ngồi xuống, có một bóng người chớp qua và ngồi ngay đó.
Thẩm Thất định thần nhìn kỹ, liền ngơ người.
Hạ Nhật Ninh?
Sao anh ta lại ở đây?
Đường đường một tổng tài đế quốc như anh ta, sao lại đến chỗ này dùng bữa?
Tiểu Xuân Tiểu Hạ từ xa thấy được, liền có chút bối rối.
Về việc tổng tài cướp chỗ của Thiếu phu nhân, hai trợ lý chúng tôi đểu bày tỏ chúng tôi không thể nào giúp được!
Hạ Nhật Ninh chiếm đi vị trí ghế trống cuối cùng, Thẩm Thất chỉ có hai cách lựa chọn, một là ngồi chung bàn với Hạ Nhật Ninh, hoặc là quay người rời đi.
Thế nhưng Thẩm Thất thật sự rất đói bụng, bụng đang kêu trống lên.
Lại gặp lúc nãy mùi thơm của thức ăn lại bay thoang thoảng qua, Thẩm Thất quyết định vì bao tử của mình mà cúi đầu!
“À, Hạ tổng, tôi có thể ngồi chung với anh được không?” Thẩm Thất lo lắng bất an hỏi.
Hạ Nhật Ninh nhếch lông mày liền bảo: “Được.”
“Cám ơn anh.” Thẩm Thất thở phào ra và ngồi ngay đối diện với Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh mới ngồi xuống, thì toàn bộ đàn ông trong tiệm thức ăn khuya đều ngồi yên không được.
Một người đàn ông có nhan sắc tuyệt trần như vậy, đã đè ép hết tất cả những động vật giống đực trong cửa tiệm bao gồm cả con ruồi trống đều cảm thấy hổ thẹn!
Ngay sau đó, không cần đợi Tiểu Xuân và Tiểu Hạ dọn dẹp, chỉ cần dựa vào khí chất hùng vĩ của Hạ Nhật Ninh, đã khiến trong tiệm ăn không còn một bóng ai.
Tiểu Xuân trực tiếp đưa cho chủ tiệm ăn một tập tiền mặt, nói: “Tối nay, chúng tôi bao hết cửa tiệm.”
Chủ tiệm thức ăn khuya thấy có được nhiều tiền như vậy, toàn người kích động tới run rẩy:”Dạ được dạ được!”
Thẩm Thất nhìn thấy tiệm ăn trong chốc lát không một bóng người, liền bèn đứng lên đổi sang ghế ngồi khác.
Hạ Nhật Ninh liền đoán được ý định Thẩm Thất lãnh đạm nói rằng: “Tôi cho cô mượn một nửa vị trí bàn ngồi, cô cũng mời tôi ăn một thứ gì chứ?”
Thẩm Thất liền ngơ người: “Á!”
Thẩm Thất trong lòng nghĩ: Đầu óc Hạ Nhật Ninh này không có vấn đề chứ?
Anh ta không phải không ăn thức ăn bên ngoài sao?
Ơ! Đợi chút, sao mình lại biết anh ta không ăn thức ăn bên ngoài?
Mình từ đâu mà biết đến?
A, rối quá đi!
Thẩm Thất cảm giác đầu