Xem ra bản thân mình không chỉ mất đi ký ức của một năm, mà còn mất tình cảm của một năm nữa.
“Chờ tớ, ở đó chờ tớ.
Tớ sẽ tới ngay.” Lưu Nghĩa ném lại những lời này rồi vội vàng đặt vé máy bay để bay tới thành phố Vinh.
Tốc độ của Lưu Nghĩa thật sự quá nhanh.
Cô trực tiếp lên chuyến bay gần nhất để bay qua.
Khi cô qua, đúng lúc chạng vạng tối.
Trông Lưu Nghĩa vẫn rất đẹp trai giống như bốn năm trước đây.
Bây giờ đã là cuối mùa thu, cô mặc quần jean bó sát người kết hợp với đôi giày Martin, đơn giản nhưng rất phong cách.
Lưu Nghĩa đã nhìn thấy Thẩm Thất từ xa, cô chạy nhanh tới, ôm chầm lấy Thẩm Thất: “Cậu về nước tại sao không nói với tớ tiếng nào thế?”
“Không phải cậu đang bận đi thi đấu à?” Thẩm Thất mỉm cười ôm Lưu Nghĩa nói: “Sao cậu cũng tới đây? Thi đấu xong rồi sao?”
“Đã đánh xong rồi.” Lưu Nghĩa đắc ý hất cằm.
Thẩm Thất nhìn thấy trên cằm của cô có một vết máu bầm, xem ra là bị thương nhẹ.
“Đau không?” Thẩm Thất khẽ chạm vào cằm của Lưu Nghĩa, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của Thẩm Thất, Lưu Nghĩa lập tức cười: “Chút vết thương ấy đâu đáng để gọi là vết thương chứ? Cái này không tính là gì cả.
Đúng rồi, lần này cậu trở về làm gì? Không phải mẹ nuôi không cho cậu trở về thành phố Vinh à?”
Thẩm Thất vừa cười vừa nói: “Thành phố Vinh chiếm một phần mười GDP trong cả nước.
Chỉ cần tớ có thể đứng vững ở thành phố Vinh thì S.A của tớ cũng đứng vững được.”
“Được rồi.” Lưu Nghĩa bất đắc dĩ nói: “Chẳng qua tớ luôn có một dự cảm xấu, giống như lần này cậu trở về sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Tuy nhiên, cậu lại khác tớ.
Cậu có đam mê với thiết kế, tớ lại đam mê quyền anh.
Mà bây giờ cậu trở thành nhà thiết kế, còn tớ vẫn còn là một nhà thiết kế thêm tay quyền anh gà mờ!”
Hai người đều mỉm cười.
Thẩm Thất tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, người đàn ông tên Văn Nhất Phi kia đưa cho tớ chìa khóa, anh ta nói cậu cũng ở bên đó?”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Văn Nhất Phi cũng tốt, Phạm Thành, Phạm Ly cũng tốt, bọn họ đều không phải là người xấu.
Bọn họ đối xử với cậu cũng không tệ.
Bọn họ cho cậu cái gì, cậu cứ cầm là được rồi.
Căn nhà kia của Văn Nhất Phi có vị trí không tệ, ở bên đó cũng tốt.
Vừa lúc tớ cũng thi đấu xong, sư phụ đã cho tớ nghỉ một thời gian, tớ sẽ ở đây với cậu được không?”
Thẩm Thất mỉm cười: “Tớ không còn là con nít, sao lại cần cậu ở bên cạnh chăm sóc chứ? Cậu có việc gì thì cứ đi làm đi.”
Lưu Nghĩa thở dài một tiếng, nói: “Anh Can đã căn dặn tớ nhiều lần, bảo tớ phải để ý tới cậu!”
Thẩm Thất che miệng cười: “Anh tớ vẫn luôn thần hồn nát thần tính như vậy thôi.”
“Được rồi, đi thôi, tớ dẫn cậu tới căn nhà kia tham quan.” Lưu Nghĩa kéo Thẩm Thất đi ra đường, chuẩn bị bắt xe: “Cũng đã lâu rồi tớ không gặp cậu.
Các người giấu cũng thật kỹ, hại tớ uổng công khóc suốt hai năm vì cậu.
Ngày đó mẹ tớ nhìn thấy tớ khóc, không thể chịu được mới nói cho tớ biết cậu còn sống.
Nếu sớm biết năm đó sẽ phát sinh chuyện như vậy, tớ nhất định sẽ không rời khỏi cậu một tấc.
Cậu không biết hai năm qua tớ sống thế nào đâu.”
Nghe Lưu Nghĩa không ngừng nói về chuyện đã qua, vẻ mặt Thẩm Thất áy náy nói: “Tiểu Nghĩa, tớ xin lỗi.
Tớ mất đi một năm ký ức, bất kể người hay chuyện tớ đều không nhớ rõ.
Cho nên cũng không nghĩ tới chuyện thông báo cho cậu biết một tiếng.”
“Được rồi, cậu đừng nói xin lỗi tớ nữa.
Chuyện đã qua thì cho qua đi.
Cậu còn sống là tốt rồi.
Những chuyện khác không cần phải để ý tới.
Nếu như tớ khóc một lần mà cậu có thể sống lại, vậy tớ khóc mỗi ngày chẳng phải cậu có thể thành tinh sao?” Lưu Nghĩa vừa nói đùa vừa kéo tay Thẩm Thất.
Thẩm Thất bật cười.
Hai người vừa nói vừa cười, đứng ở ven đường vẫy xe, từ phía xa nhìn lại giống như một đôi tình nhân thân thiết vậy.
Hạ Nhật Ninh vừa vặn lái xe đi qua.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy được Thẩm Thất vừa nói vừa cười với một người đàn ông đứng bên cạnh, tư thế của hai người lại vô cùng thân thiết.
Lưu Nghĩa quay lưng về phía Hạ Nhật Ninh, bởi vậy Hạ Nhật Ninh không thể nhận ra cô, hắn chỉ cảm thấy cái bóng lưng này nhìn rất quen mắt.
“Dừng xe.” Hạ Nhật Ninh ra mệnh lệnh.
Chiếc xe ô tô dừng lại.
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía Thẩm Thất.
Hắn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thẩm Thất, nụ cười kia quả thực muốn chọc mù mắt hắn rồi.
Lúc này, xe taxi đi tới, Lưu Nghĩa bảo Thẩm Thất đi vào trước rồi mình mới đi theo.
Hạ Nhật Ninh nói với tài xế: “Đuổi theo chiếc xe taxi kia.”
Tài xế rất nhanh lại đi theo xe taxi của Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.
Đi một lát, tài xế taxi đột nhiên hỏi Thẩm Thất: “Cô gái, có phải các cô đắc tội với người nào không?”
Vẻ mặt Thẩm Thất mờ tịt không hiểu: “Sao? Cái gì ạ! Không có mà!”
Cô vừa về nước có mấy ngày, Sao có thể đắc tội với người nào chứ?
Người tài xế taxi cũng gần năm mươi tuổi, tất nhiên ông không có khả năng trơ mắt nhìn người ta bắt nạt cô gái trẻ, đặc biệt còn là cô gái trẻ xinh đẹp như vậy.
Cô gái này vừa nhìn đã biết là người ngây thơ.
Gương mặt trang điểm nhã nhặn.
Nếu là con nhà nghèo cũng không nuôi ra được cô gái như vậy.
Anh chàng đẹp trai trẻ tuổi bên cạnh chắc hẳn là bạn trai của cô?
A, hai người rất xứng đôi!
Nhưng chiếc xe hơi sang trọng đang đi theo phía sau là gì nhỉ?
Chẳng lẽ là nhị thiếu có tiền nào đó để mắt tới cô gái trẻ này, sau đó cô gái trẻ và bạn trai thề sống chết không chịu.
Cho nên nhị thiếu có tiền vẫn đuổi theo phía sau, dự định ra tay với cô gái xinh đẹp này sao?
Người tài xế taxi nhìn “đôi vợ chồng trẻ” phía sau đang mơ hồ không biết gì, vì vậy trong đầu tự động tượng tưởng ra một vở kịch tình yêu kinh điển.
Vì vậy tài xế taxi quyết định “Ra tay hành hiệp trượng nghĩa”, giúp đôi tình nhân trẻ sống khổ vì tình này.
Nếu như Thẩm Thất và Lưu Nghĩa biết tài xế taxi liên tưởng như vậy, trong đầu hai người đại khái phải có hình ảnh một đám thần thú điên cuồng chạy nhanh qua mất?
“Các người ngồi cho chắc, tôi sẽ tăng tốc!” Tài xế taxi đắc ý nói: “Có tôi ở đây, đừng ai mong hại được hai người! Đừng thấy tôi lớn tuổi, nhưng vẫn phải có chính khí!”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa sợ run cả người.
Bác tài à, bác lại tưởng tượng ra chuyện gì vậy hả?
Một giây tiếp theo, người tài xế taxi đạp mạnh chân ga, linh hoạt tránh né cameras, trực tiếp rẽ vào hẻm nhỏ.
Tài xế của Hạ Nhật Ninh