Phạm Thành, Phạm Ly trả lời: “Ừ, chúng ta sẽ ăn cơm, nghỉ ngơi ở chỗ này, trải nghiệm cảm giác trong trò chơi.”
“Tốt quá rồi!” Thẩm Thất hưng phấn kêu lên: “Lúc em mới bắt đầu chơi trò này, em đã từng có suy nghĩ như vậy.
Tưởng tượng bản thân giống như nhân vật của mình, trải nghiệm câu chuyện bên trong đó.”
Phạm Thàn, Phạm Ly cười hì hì nói: “Nhưng mà ba bữa cơm và nơi nghỉ ngơi của chúng ta thì phải dựa vào bản thân để lấy được!”
Vừa nói như vậy, mọi người đều thấy hứng thú: “Lấy như thế nào?”
Phạm Thành, Phạm Ly chỉ vào vườn rau cách đó không xa nói: “Chúng ta phải tới vườn rau để hái rau cho mình, sau đó trả phí mời đầu bếp ở đây chế biến cho chúng ta.
Chúng ta có thể làm một vài công việc để lấy được chỗ nghỉ ngơi!”
Oa! Thực thú vị quá mà!
Những trải nghiệm thế này chưa từng có đâu!
Thẩm Thất nhìn những người nhân công ở đây đều đang dùng quần áo và đồ đạc của NPC, nói những câu cố định của NPC, sau đó bản thân phải tự mình lao động chân tay giống như trong trò chơi.
Trải nghiệm cảm giác thế này sảng khoái muốn bùng nổ luôn!
Những hoạt động gọi là tiếp xúc với thiên nhiên ngoài kia mà đem so với cái này còn kém xa lắm!
Rất nhanh, trang phục trò chơi của mọi người đều đã tới.
Mọi người có thể căn cứ vào sở thích, trang phục thuộc chức nghiệp khác nhau của mình để lựa chọn.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đều đã lựa chọn hình tượng trong trò chơi cho mình.
Vào lúc Thẩm Thất khoác lên mình một bộ váy áo dài màu tím thắt eo nổi bật, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hạ Nhật Ninh toàn thân mặc áo dài đen, sau lưng đeo trang bị chức nghiệp đỉnh cấp.
Khi Thẩm Thất nhìn thấy mái tóc bạc của Hạ Nhật Ninh, cả người cô sửng sốt một hồi.
Chức nghiệp của hắn, không ngờ lại giống với vị Thà Phụ Thiên Hạ Chứ Không Phụ Nàng như thế?
Trùng hợp đến vậy sao?
Khi Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất cũng hơi kinh ngạc một chút.
Trang phục của Thẩm Thất ngày hôm nay, rõ ràng chính là của cách trang điểm mà họ gặp được ở cửa phó bản trong ngày đầu tiên.
Lại thêm trang phục chức nghiệp trên người, Hạ Nhật Ninh có cảm giác là lạ rằng cô ấy và “Tôi là Tiểu Thất” trong trò chơi rất giống nhau.
Lẽ nào trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp đến thế?
Khi Thẩm Thất muốn hỏi một chút về chức nghiệp của Hạ Nhật Ninh trong trò chơi này thì Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa cũng bước ra sau khi thay xong trang phục chức nghiệp.
Tên Văn Nhất Phi làm màu này, quả nhiên chọn chức nghiệp ra vẻ nhất - Nhạc Công.
Chỉ thấy Văn Nhất Phi toàn thân khoác áo bào trắng, lưng đeo ma cầm Kinh Sở bước tới, quả thực chói đến mù mắt người khác.
Chức nghiệp Lưu Nghĩa lựa chọn là thích khách, váy ngắn gọn gàng nhanh nhẹn, trên lưng đeo một chiếc túi đựng mũi tên, trang phục màu đỏ rực, lần đầu tiên làm nổi bật dáng dấp của cô, xinh đẹp lại quyến rũ.
Đây là lần đầu mọi người được nhìn thấy Lưu Nghĩa dùng hình tượng nữ tính bộc lộ bản thân, mà lại còn là nữ thích khách gợi cảm.
Văn Nhất Phi càng chưa từng nghĩ tới, bình thường Lưu Nghĩa đều mặc đồ thể thao kia lại có thân hình ổn đến vậy.
Đường cong cơ thể chân thật, tuy rằng vòng ngực không tính là nổi bật hơn người nhưng cũng nhấp nhô dập dờn như cơn sóng, tôn lên chiếc eo nhỏ gọn không đủ một nắm tay.
Hình tượng này mà đi làm người đại diện phát ngôn của trò chơi thì chẳng cần hóa trang cũng đã ổn thoả, trực tiếp dùng nhan sắc vốn có để biểu diễn là đủ rồi.
Văn Nhất Phi há hốc miệng sửng sốt, vẻ kinh ngạc khó có thể tin hiện trên nét mặt.
“Em… em thật sự là Tiểu Nghĩa?” Văn Nhất Phi nói không ra lời có chút lắp bắp
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cùng nở nụ cười.
Quả thực, Lưu Nghĩa đã đánh vào thị giác của người ta một kích mạnh mẽ nhất.
Hết cách, trước kia cô ấy luôn dùng hình ảnh đàn ông để xuất hiện.
Đột nhiên đổi về trang phục nữ tính, thật sự là khiến tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.
Lưu Nghĩa nói hơi mất tự nhiên: “Không có biện pháp khác, chức nghiệp này chỉ có trang phục của con gái.
Thật ra tôi muốn mặc quần áo của đàn ông.
Nhưng tiểu nhị trong cửa tiệm nói, lúc này trang phục chưa được đưa đến hết, chỉ có trang phục nữ không có trang phục nam.
Trong trò chơi này tôi là thích khách cho nên cũng không muốn đổi trang phục khác.”
“Không, không cần đổi.
Như thế này rất tốt.” Đôi mắt đào hoa của Văn Nhất Phi sáng rực như lang sói, thốt lên: “Về sau mặc cái này đi!”
Lưu Nghĩa thấy ánh mắt Văn Nhất Phi nhìn mình như vậy, mang tai không hiểu sao lại ửng đỏ.
Cô nắm lấy đạo cụ sau lưng mình theo bản năng, dùng võ công chiêu thức trong trò chơi, vọt về phía Văn Nhất Phi.
Văn Nhất Phi hoảng sợ, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt, bị Lưu Nghĩa đuổi chạy khắp nơi.
Phạm Thành, Phạm Ly từ trong phòng đi ra cười hì hì, vừa bước khỏi cửa liền nhìn thấy Lưu Nghĩa đuổi theo Văn Nhất Phi chạy loạn, nhịn không được nói: “Chúng ta vẫn chưa mở PK người thật mà, sao bọn họ đã đánh trước như thế!”
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cùng cười haha.
Chức nghiệp của Phạm Thành, Phạm Ly cũng nằm ngoài dự kiến của mọi người nha!
Chẳng ngờ hai vị quý công tử không chọn chức nghiệp cao lớn giàu có đẹp trai, mà lại chọn tà giáo hoang đường ngang ngược.
Nhìn hai người mặc trên người trang bị tà ma, Thẩm Thất cảm thấy có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Lúc này, đầu bếp mặc quần áo của NPC xuất hiện, tuyên bố nhiệm vụ giống như trong trò chơi: “Bữa trưa hôm nay là củ cải hầm thịt gà.
Thế nên, các ngươi cần tới vườn rau nhổ củ cải và vào trong rào chắn bắt lấy một con gà trống.
Ngoài ra, khi các ngươi tới bắt gà trống, có thể thuận đường tới ổ gà mái nhặt lấy vài quả trứng gà để cùng với rau xanh trong vườn làm một món canh trứng.
Mặc khác, nếu kim tệ để trả tiền công của các ngươi không đủ, có thể tới bờ sông đánh cá, dùng nó thay cho chi phí trả công.”
Nhìn vị đầu bếp nói mấy lời này với một dáng vẻ rất nghiêm túc, bọn họ đều cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Tiếp nhận nhiệm vụ, mọi người nhao nhao đi tới vườn rau và hàng rào.
Tới vườn rau, củ cải được trồng ở nơi này nhiều quá trời.
Thẩm Thất vội vàng chạy vào bên trong nhổ các loại củ cải.
Những cây củ cải này đều được chăm nom kỹ càng, bởi vậy chúng rất cứng cáp khỏe mạnh.
Thẩm Thất ra sức nhổ hồi lâu, kết quả là cây củ cải không nhúc nhích tí nào.
Đáy lòng Thẩm Thất quả thực lệ rơi thành sông.
Ở trong trò chơi chỉ cần nhấn một nút là có thể thu hoạch mà!
Không ngờ tới hiện thực lại khó khăn thế này!
Hu hu hu, về sau mình sẽ không đùa giỡn NPC trong trò chơi nữa!
Đây là báo ứng đấy!
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thất khổ sở như vậy, nhịn không được phụt cười thành tiếng.
Hắn đi tới bên cạnh Thẩm Thất nói: “Tôi giúp em.”
Thẩm Thất đặt mông ngồi trên mặt đất thở hổn hển: “Không phải chứ? Rễ cây củ cải này