“Chúng ta chỉ là bạn mà.” Con mắt Phùng Khả Hân xoay nhanh, nói: “Người mà em thích mãi luôn là Hạ Nhật Ninh, anh biết đó.
Chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm nhiều năm nay, chẳng lẽ chỉ vì anh muốn theo đuổi người con gái khác, nói dứt là dứt sao? em trong lòng anh, em có phải giống như đống rác vậy? Muốn nhìn thì nhìn, muốn vứt thì vứt không?”
Văn Nhất Phi nhíu mày nói: “Em biết rõ là không phải như thế mà.”
“Nhất Phi.” Phùng Khả Hân nắm lấy cánh tay của Văn Nhất Phi, nước mắt rưng rưng nói: “Anh yên tâm, anh muốn theo đuổi người khác, em không cản trở anh.
Càng không quấy rầy anh.
Em chỉ là trân trọng tình cảm cùng nhau lớn lên của chúng ta, em không đánh mất người bạn tốt như anh.
Em sẽ giải thích rõ cùng với Lưu Nghĩa, được không?”
Văn Nhất Phi không nói lời nào.
“Nhất Phi.
Có phải khi xưa em đối với Thẩm Thất quá dữ, cho nên mới khiến anh không tin em? Em thề được chưa? Em không bao giờ làm chuyện như trước nữa! Anh hai em đã dạy dỗ em rồi, nếu em dám tổn thương Thẩm Thất, thì cả đời e đừng mơ được về nhà.” Lần này Phùng Khả Hân thật sự muốn khóc thật rồi, cô ấy chưa bao giờ nghĩ qua, nghười hung tàn nhất, lại chính là người anh ruột cô ấy tin tưởng nhất từ nhỏ tới lớn.
Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy cảnh anh ta máu lạnh tàn bạo như thế, cô ấy cũng không dám tin, Phùng Mạn Luân sẽ là con người như thế.
Vẻ ngoài và bên trong phân hóa hai tính cách đến vậy.
Bề ngoài càng khiêm nhường, trong lòng cành cuồng bạo.
Phùng Khả Hân tiếp tục nói: “Anh nhìn em về lần này, em có nói gì làm gì có lỗi với Thẩm Thất? Không có, em thật sự không dám nữa! Nhất Phi, anh tin em, em thật sự học ngoan rồi.
Em không phải Thôi Nguyệt Lam, em không ngốc đến thế, việc tự đào mồ chôn mình em không bao giờ làm cả.
Thôi Nguyệt Lam ngu ngốc kia, chẳng qua là đứa con nuôi được lượm về, lại đem mình nghĩ thành phu nhân chính hiệu, cho nên cô ấy mới có kết cục thê thảm như thế.
Em không giống cô ấy.
Em là đại tiểu thư Phùng gia thật sự, nếu không có Phùng gia, em thật sự không còn gì, rơi vào tuyệt cảnh.
Cho nên, em tuyệt đối không để mình làm chuyện ngu ngốc đó.
Anh tin tưởng em được không?”
Văn Nhất Phi nghe Phùng Khả Hân nói như thế, ít nhiều cũng có tin một chút.
Thực sự, vừa rồi, tuy sắc mặt Phùng Khả Hân có chút biến đổi, nhưng không có nói sốc gì Thẩm Thất, càng không có hành động tấn công lên người Thẩm Thất.
So với tác phong hành sự khi xưa của cô ấy, đây thực sự có tiến bộ rất lớn.
Chăng lẽ, Phùng Khả Hân học ngoan rồi sao?
Xem ra, cách dạy dỗ của Phùng Mạn Luân vẫn có hiệu quả.
“Nếu không thì, anh nói xem về sau em nên như thế nào.” Phùng Khả Hân tiếp tục nói: “Nếu như anh thấy em vẫn có hy vọng sửa lỗi, tình bạn chúng ta không đổi, được không? Khi xưa em quá bướng bỉnh ngông cuồng, cũng khó trách anh không tin em.
Em biết lỗi rồi, cũng cần thời gian sửa lỗi không phải sao? em sẽ dùng hành động để chứng minh tất cả!”
Văn Nhất Phi than nhẹ một tiếng: “Được thôi.
Nếu em đã nói như thế, nếu anh vẫn cứ nói lời tuyệt tình, thì thật sự có phần không hiểu lý lẽ.
Tiểu Nghĩa bên kia, em cái gì cũng không cần nói.
Cô ấy không giống như những cô gái khác, không thích kiểu đó.
Chỉ là, về sau không cần biết ở nơi công cộng hay chỗ cá nhân, thì tình bạn chúng ta vẫn là tình bạn, nhưng nhất định không được có quá nhiều cứ chỉ thân mật được không? Nếu anh đã muốn yêu đương, thì anh muốn nghiêm túc mà yêu, không phải chỉ chơi mà thôi.”
Phùng Khả Hân với vẻ không cam tâm, nhưng bây giờ cô ấy không vội được.
Hơn nữa, nếu cô ấy quan tâm quá nhiều đến Văn Nhất Phi, Phùng Mạn Luân cũng sẽ không đồng ý.
Cho nên Phùng Khả Hân gật đầu nói: “Được, em sẽ chú ý.”
Khi Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh về đến trên xe, hai bên đều chưa có tin gì.
Có lẽ vẫn đang bàn chắc?
Thẩm Thất cũng về đến phòng, mở mạng, không chờ được mà gửi mình selfie cho Thẩm Hà: “Tiểu Hà, nhìn xem, mẹ mới nhận được quà, lấy nguyên mẫu trang sức mà con thiết kế đánh rơi trong bản sao đó, cứ thế mà mô phỏng ra đó! Thấy mẹ đeo có đẹp không?”
Tiểu Hà liền gọi điện sang, giọng ở đầu dây bên kia hưng phấn đến mức muốn vỡ òa: “Mammy! Có phải chú đẹp trai tặng không đó? Chú đẹp trai đến mức nào? Có đặt tiêu chuẩn của con không? Có thể làm bố dượng cho con không?”
Thẩm Thất dựa chán: “Con gái, điểm chú ý của con có phải sai rồi? Mẹ là cho con xem trang sức mà!”
Thẩm Hà tiếp tục nói lớn: “Trang sức không quan trọng! Quan trọng là nhanh chóng cho con tìm một ông bố đẹp trai một chút! Nhan sắc con và anh trai đẹp như thế, không thể tìm một ông bố qua xấu được!”
Thẩm Thất tiếp tục dựa chán: “Nói lại, Tiểu Hà.
Đây là sáng chế của con, đối phương muốn mua quyền sáng chế của con, thì con có thể gìau hơn Tiểu Duệ rồi!”
Tiểu Hà trong điện thoại nói: “Hừ, tiền của anh hai cũng là của con! Anh hai nói rồi, anh ấy kiếm tiền chính là để con tiêu! Cậu kiếm tiền là để mammy tiêu, anh hai kiếm tiền cũng để con tiêu! Cho nên co không thiếu tiền, nhưng con thiếu bố!”
Tiểu Hà, con đối với bố dượng, rốt cuộc cố chấp đến mức độ nào thế!
Con nhìn anh hai con, người ta Tiểu Duệ chính là không cần bố dượng!
Hơn nữa, con đã có mẹ rồi, cần gì bố dượng nữa?
Thẩm Hà nhấn mạnh với vẻ nhọc lòng: “Mammy! Con gái ở bên ngoài phải lau mắt thật sáng! Không nên chỉ vì chú đó tặng mẹ một bộ trang sức liền choáng váng mà đồng ý với chú đó! Nếu nhan sắc không bằng được với cậu, thì kiên quyết không đồng ý! Còn nữa, chuyện bộ trang sức, con đã giao cho công ty cậu gỉai quyết! Đối phương sẽ thương lượng với công ty, con hoàn toàn không cần lo!”
“Đúng đúng đúng, bà quản gia!” Thẩm Thất hết cách mà trả lời.
Từ khi con gái hiểu chuyện đến giờ, nhà này, cơ bản là Tiểu Hà quyết định!
Phong cách Thẩm gia cứ mãi là chiều con