Thẩm Thất nói với Lưu Nghĩa: “cậu chơi giúp tớ, tớ đi thay quần áo đã!”
Sau đó, vứt luôn điện thoại bay về phía Lưu Nghĩa.
Cũng may Lưu Nghĩa phản ứng nhanh, đỡ được, nếu không chắc máy sẽ bay qua cửa sổ mất.
Lưu Nghĩa lắc đầu, mở điện thoại Thẩm Thất ra, gọi cho Phùng Mạn Luân.
Đầu dây bên kia có tiếng trả lời rất dịu dàng khiêm tốn của Phùng Mạn Luân: “Tiểu Thất, đang tắc đường đúng không?”
Lưu Nghĩa trả lời: “em là Lưu Nghĩa, Tiểu Thất bảo em gọi cho anh, bạn ý đến muộn một chút, bây giờ mới đang thay quần áo, nhờ em gọi điện cho anh.”
Phùng Mạn Luân cười ồ lên: “không sao, có muộn đến mấy anh cũng sẽ đợi.”
Lưu Nghĩa hiếu kỳ hỏi: “Phùng thiếu, Phùng đại công tử, em có thể hỏi một chút không? Vì sao lần nào anh tìm Tiểu Thất cũng có việc?”
“Vì 4 năm trước, rất nhiều công trình và chi nhánh công ty của anh, Tiểu Thất đều có cổ phần!” Phùng Mạn Luân trả lời rất tự nhiên: “bây giờ thu được lợi ích rồi, tất nhiên là phải gặp mặt trao đổi cụ thể chứ.”
“Mà bây giờ Tiểu Thất giàu rồi!” Lưu Nghĩa nói tiếp: “xem ra mai sau chắc phải bám chân Tiểu Thất kiếm sống thôi!”
Phùng Mạn Luân lại cười lên: “cũng được đấy.”
Sau một hồi thay quần áo rất nhanh chóng, Thẩm Thất vớ đại một cái túi sách chạy xuống.
Lưu Nghĩa thấy Thẩm Thất xuống, lập tức nói: “Tiểu Thất xuống rồi.”
Đưa điện thoại cho Thẩm Thất, cô nhấc điện thoại lên nói: “xin lỗi xin lỗi, em bận quá quên mất giờ! Em chạy qua bây giờ đây! Anh đã ăn tối chưa? Nếu chưa ăn tối nay em mời!”
“Được.” Phùng Mạn Luân cười thầm: “anh chờ em.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Thất vừa chạy vừa đưa tay ra vẫy xe: “Tiểu Nghĩa, tớ sẽ về muộn một chút!”
“Biết rồi!” Lưu Nghĩa trả lời: “chú ý an toàn nhé.”
Thẩm Thất bắt xe đến nơi, vừa nhìn thấy Phùng Mạn Luân đã vội vàng xin lỗi: “xin lỗi xin lỗi, tại em, cứ cầm bút lên vẽ là quên hết thời gian!”
“Em đang chuẩn bị cho cuộc triển lãm đầu tiên của s.a đúng không?’ Phùng Mạn Luân vừa cười vừa rót trà cho Thẩm Thất: “không sao, đằng nào anh cũng không có việc gì, chờ bao lâu cũng được.”
Thẩm Thất gật đầu trả lời: “vâng đúng rồi, em đã đặt được chỗ, tuần sau có lịch mở show.
Cho nên, sư huynh, phiền anh rồi.
Đến lúc đó anh mời mấy nhân vật có tiếng đến để em lấy hình ảnh nhé.
Vì là thương hiệu mới, trong nước rất ít người biết.
Bây giờ còn chưa thể so sánh với các thương hiệu lớn nước ngoài, thị trường này lại bị công tử Hạ thị chèn ép, cho nên, muốn nổi ngay là rất khó.
Vì vậy, để buổi ra mắt lần này được gây sự chú ý, em phải tự tay thiết kế hội trường.”
“Không vấn đề gì, sư muội đã mở lời, sư huynh anh sao nỡ từ chối chứ?” Phùng Mạn Luân cười trả lời: “em cần những nhân vật trong giới nào? Cứ nói ra, anh sẽ tìm hết cho em!”
“Tốt quá.” Thẩm Thất cười đáp: “đúng rồi, lần này anh gọi em ra là có việc gì đấy?”
Phùng Mạn Luân đưa cho Thẩm Thất một túi tài liệu, nói: “đây là báo cáo tài chính và lợi nhuận quý này của công ty, tiền đã được gửi vào tài khoản của em rồi.
Em xem, có chỗ nào chưa rõ không?”
“Em xem cũng có hiểu đâu, lần nào anh cũng như vậy.” Thẩm Thất than nhẹ một tiếng: “em đã nói là tin tưởng anh rồi mà!”
“Tin tưởng là một chuyện, công việc lại là chuyện khác.” Phùng Mạn Luân cười: “những cổ đông khác đều là gửi qua bưu điện, vì anh ở gần chỗ em, nên đã đích thân mang qua cho em, tiện xin luôn bữa cơm tối.”
Thẩm Thất lập tức cười hà hà: “được, không vấn đề gì.”
“Đúng rồi, Tiểu Thất, nghe nói em cũng game Đời như ảo mộng, bên công ty game chuẩn bị tổ chức buổi gặp mặt các game thủ đúng không?” Tự nhiên Phùng Mạn Luân lại hỏi về vấn đề này
Thẩm Thất kinh ngạc nhìn anh ta: “ừ, anh cũng chơi trò này sao?”
“Đúng rồi.” Phùng Mạn Luân cười: “anh ở sever 3, còn em?”
“Em ở sever 5, trời ơi, không phải anh chính là Đại thần xếp hạng thứ 2 đó chứ?” Thẩm Thất ngạc nhiên nói to lên: “trời ơi, Thiên luân chi lộ chính là anh?”
“Đúng rồi.” Phùng Mạn Luân cười: “anh chính là Thiên luân chi lộ.”
Thẩm Thất thấy rất bất ngờ.
Không phải chứ!
Hóa ra đại thần xếp hạng thứ 2 đó, chính là Phùng Mạn Luân.
Trời ơi, thật là ảo diệu!
“Vậy công ty game có gửi thư mời cho anh chứ.” Thẩm Thất than nhẹ một tiếng: “thật là ngưỡng mộ.”
“Em có đi không?” Phùng Mạn Luân hỏi.
“Em.” Thẩm Thất trần trừ một lúc: “chắc là sẽ đi.”
“Đừng nói với anh là, em tiếc chi phí đi lại đấy, hay để anh bỏ ra cho em?” Phùng Mạn Luân cố tình trêu Thẩm Thất.
“Thôi anh đừng đùa em nữa.” Thẩm Thất lườm Phùng Mạn Luân một cái.
“Đến lúc đấy đi cùng luôn nhé?” Phùng Mạn Luân nhìn Thẩm Thất nói: “nghe nói đệ nhất mỹ nam sever, Thà phụ thiên hạ không phụ nàng, anh ta cũng đến đấy? Anh muốn đến xem anh ta trông như thế nào!”
“Tại sao chứ?” Thẩm Thất hiếu kỳ hỏi: “anh có phải là con gái đâu!”
“Vì anh có linh cảm, sẽ gặp được người quen.” Phùng Mạn Luân đùa Thẩm Thất: “anh phải đi bảo vệ em chứ!”
“Cái gì thế!” Thẩm Thất cười ồ lên: “cái quỷ quái gì vậy!”
Phùng Mạn Luân chỉ cười, không hề nói gì.
“Em tính xuất hiện với thân phận người chơi, hay với thân phận phía công ty game? Cả hai thân phận của em đều được đấy.” Phùng Mạn Luân tiếp tục nói: “em gái của CEO, chắc chắn là có đặc quyền này rồi.”
“Đừng đùa nữa.” Thẩm Thất cười: “em chỉ là đứng tên hư danh thôi, vì Tiểu Duệ và Tiểu Hà tuổi còn nhỏ, không thể ký hợp đồng được, cho nên mới lấy danh nghĩa của em.
Em đâu có phải là người của công ty!”
“Nếu là người chơi, hay em làm vợ anh đi.” Phùng Mạn Luân lập tức hỏi
Đây mới là mục đích chính hôm nay anh đến tìm Thẩm Thất.
Anh muốn nhân lúc ai đó chưa nhận ra Thẩm Thất, ra tay trước!
Thẩm Thất ngơ