Triệu Văn Văn tuy xuất thân hào môn, nhưng hào môn ở Việt Nam thì nhiều vô kể.
Có tỉnh nào mà không có vài hào môn chứ?
Còn chưa tính những thành phố lớn nữa.
Làm quan viên cũng không bằng người dẫn đầu bây giờ
Ở tỉnh Nghệ An, người thật sự có tiếng nói chính là Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân.
Đừng thấy Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly cũng ở tỉnh Nghệ An vậy chứ, nguồn gốc của họ không phải ở đây.
Cho nên, hai người nắm đầu nơi này là Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân.
Thân phận những người khác tuy rất đáng chú ý nhưng không phải là người nắm đầu.
Cho nên, Triệu Văn Văn muốn gặp Phùng Mạn Luân, thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
Lý do Triệu Văn Văn đồng ý với Từ Vân Khê đến giúp Thẩm Thất dễ dàng như vậy, phải chăng cũng vì muốn nhờ vào giao tình của Thẩm Thất?
Mối quan hệ thân thiết của Phùng Mạn Luân và Thẩm Thất, cũng đâu có gì bí mật.
Triệu Văn Văn nói thế với Thẩm Thất, một là vì lợi dụng giao tình, hai là vì muốn biết mối quan hệ giữa Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân.
Bây giờ xem ra, giữa bọn họ thật sự không có gì.
Triệu Văn Văn thấy Thẩm Thất nhiệt tình giúp đỡ cho buổi gặp mặt, cuồi cùng trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau khi Phùng Mạn Luân ngắt máy, liền quay sang nói với trợ lý: “Cuộc họp hai giờ trưa nay dời lại ba giờ đi.”
“Dạ, Phùng tổng.” Trợ lý trả lời ngay.
Theo Phùng Mạn Luân bao nhiêu năm nay, trợ lý hiểu rất rõ tính cách của Phùng Mạn Luân.
Chỉ cần là việc liên quan đến Thẩm Thất,thì những việc khác sẽ được đẩy lùi về sau.
Phùng Mạn Luân ngay lập tức nhận lấy áo khoác và chìa khóa của thư ký đưa qua, nói: “Hôm nay mọi người không cần đi theo tôi, ba giờ tôi sẽ quay về họp.
Phùng Mạn Luân lái xe qua đó, trên đường ghé ngang tiệm hoa, đã vào mua một bó tulip.
Anh ấy đã bỏ lỡ buổi hôn lễ trên game, cho nên, quyết tâm không thể bỏ lỡ cô ấy trong đời thực.
Anh ấy âm thầm hạ quyết tâm.
Lần này, nhất định phài vượt mặt Hạ Nhật Ninh, cưới Thẩm Thất về!
Thẩm Thất đã đặt xong nhà hàng, và nhắn tin địa điểm cho Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân đến rất nhanh, từ lúc ngắt máy, cho đến lúc xuất hiện cũng chưa tới nửa tiếng đồng hồ.
Ít khi thấy anh ấy vội vã như thế.
Phùng Mạn Luân cầm bó hoa tươi xuất hiện trước mặt Thẩm Thất, khi nhìn thấy Triệu Văn Văn, ánh mắt của anh có vẻ khá bất ngờ.
Anh ta không ngờ trưa nay lại có người ngoài.
“Có bạn à? Anh đến có vẻ không tiện nhỉ?” Phùng Mạn Luân hỏi theo phản xạ.
Thẩm Thất liền đứng dậy giới thiệu: “Không đâu không đâu, tôi xin giới thiệu, đây là Phùng Mạn Luân, sư Huynh của tôi.
Còn đây là Triệu Văn Văn, hoàng hậu sân khấu t, và cũng là người mẫu chính của buổi trình diễn thời trang của em.””
Phùng Mạn Luân liền cười thật tươi: “Rất vui được gặp cô, cô Triệu!”
Phùng Mạn Luân đưa tay ra bắt tay với Triệu Văn văn, Triệu Văn Văn nói: “Phùng thiếu gia, chúng ta chẳng phải đã gặp nhau một lần rồi sao.”
“Ôi?” Phùng Mạn Luân bất ngờ nhìn cô ấy: “Thật sao?”
“Lúc ở bên Đức, tôi trình diễn ở Berlin, tôi bất cẩn đã va vào người anh, còn làm đổ cà phê trên tay lên người anh.
Anh không những không trách tôi, mà còn nói đồ của tôi bị dơ rồi, anh đã lấy áo khoác của mình che cho tôi.
Lúc đó tôi đang rất vội, nên chưa kịp nói lời cám ơn anh.
Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi.”
Phùng Mạn Luân thật sự không nhớ chuyện cỏn con này.
Bên ngoài anh ấy luôn giữ hình tượng quý ông khiêm tốn.
Cho dù là đối với ai, thì cũng vẻ mặt đầy ánh hào quang đó, và đặc biệt rất ga lăng với nữ giới.
Lúc đó anh làm vậy với Triệu Văn Văn, chỉ là một hành động đáng phải làm thôi, chứ không phải vì muốn tán tỉnh cô ấy.
Cho nên, anh ấy không hề nhớ Triệu Văn Văn.
Nói thật.
Với thân phận và địa vị của Phùng Mạn Luân, thì người mẫu xung quanh anh ấy nhiều vô số kể.
Không phải cứ là người mẫu là sẽ thu hút được người khác.
Việt Nam có dân số bao nhiêu chứ!
Người mẫu có bao nhiêu người chứ!
Cho dù Triệu Văn Văn là hoàng hậu sân khấu t thì đã sao?
Phùng Mạn Luân không hề quan tâm đến điều này.
Điều khiến anh ấy quan tâm chính là Thẩm Thất.
Nghe Triệu Văn Văn nói thế, Phùng Mạn Luân liền nói: “Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà.”
Nói xong câu này, Phùng Mạn Luân thả tay ra, rồi quay qua tặng cho Thẩm Thất bó tulip trên tay: “Lúc đang trên đường đi, vô tình thấy hoa chỗ này nở rất đẹp.”
“Cám ơn sư Huynh.” Thẩm Thất cười vui vẻ nhận lấy nó.
Thẩm Thất để bó tulip sang một bên, đẩy Phùng Mạn Luân qua ngồi kế Triệu Văn Văn, nói: “Sư Huynh, em chưa ăn qua nhà hàng này.
Lát nữa đừng khách sáo nhé, em mời.”
Phùng Mạn Luân liền cười: “Được rồi, sư muội mời cơm, làm sư Huynh đây đương nhiên không thể khách sáo rồi.”
Thẩm Thất quay đầu hỏi Triệu Văn Văn: “Văn Văn muốn ăn gì? Có món gì không ăn được không? Cô là người mẫu, có phải thường xuyên phải ăn kiêng không?”
“Không có, không có kiêng gì hết.
Tuy tôi là người mẫu, nhưng không kén ăn, ngày nào tôi cũng đến phòng tập bốn tiếng để tập luyện.” Triệu Văn Văn cười và trả lời.
“Ôi! Lợi hại quá!” Thẩm Thất giơ ngón cái lên: “Tôi rất nể phục những người như cô.”
Phùng Mạn Luân là một người rất là thông minh.
Chỉ cần vài ba câu là đoán được ý đồ của Thẩm Thất.
Thẩm Thất cứ khen ngợi Triệu Văn Văn, là vì muốn khen cho Phùng Mạn Luân nghe.
Triệu Văn Văn cũng hiểu ý của Thẩm Thất, cho nên cũng phối hợp ăn ý.
Phùng Mạn Luân có vẻ khó chịu, nhưng anh không thể hiện điều đó trên mặt.
Ba người vui vẻ ăn hết bữa cơm.
Sau khi ăn xong, mọi người khách sáo để lại phương thức liên lạc của nhau.
Thẩm Thất vừa định để Phùng Mạn Luân đưa Triệu Văn Văn về, thì Phùng Mạn Luân nói: “Phải rồi, Tiểu Thất, anh có việc này rất quan trọng cần nói với em.”
Triệu Văn Văn vừa nghe, đã nói ngay: “Thế hai người trò truyện đi, tôi đúng lúc có việc, phải đi trước đây.”
Thẩm Thất chỉ có thể gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối tiễn Triệu Văn Văn rời khỏi.
Phùng Mạn Luân ngồi đối diện Thẩm Thất, duỗi chân ra, bắt đầu nói mấy câu lạnh nhạt: “Sư muội sợ anh cô độc một mình suốt đời, nên mới hối hả làm mai cho anh phải không?”
Thẩm Thất nghe Phùng Mạn Luân nói với vẻ không vui, bèn nói: “Tại em cảm thấy hai người rất hợp.”
“Em thấy vậy à?” Phùng Mạn Luân nói vẻ trêu chọc: “Anh cũng thấy hai chúng ta hợp nhau đó, có phải em sẽ