Hạ Nhật Ninh nhìn thấy quần áo trên người mình vô cùng bừa bộn, mới lắc đầu một cách bất lực, sau đó cởi xuống và vứt vào sọt rác.
Thẩm Thất đi ra từ phòng tắm, vội vã mặc áo ngủ lên người, cô nằm trên ghế sô-pha, kéo tấm thảm che hết từ đầu tới chân.
Hạ Nhật Ninh vừa tắm xong đi ra ngoài, đã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này.
Hắn cũng không hề nói thêm gì, đi thẳng vào phòng nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Thẩm Thất lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, kéo tấm thảm ra khỏi đầu.
Phù, suýt chút nữa thì ngộp chết rồi.
Thẩm Thất lập tức ngồi thẳng lên ghế sô-pha, vứt tấm thảm qua một bên, đi chân không trên sàn nhà để rót cho mình một ly nước, sau khi uống một hơi hết ly đó, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bầu trời bên ngoài đầy sao, Thẩm Thất bỏ ly xuống, đi đến bên cạnh cửa sổ, cô cứ ôm lấy đầu gối dựa người vào tường ngơ ngác nhìn vào bầu trời đầy sao.
Một ngôi sao chổi lướt qua trên trời, Thẩm Thất vừa thò tay sờ vào vết bớt hình ngọn lửa ở giữa xương quai xanh của cô, vừa nhớ về người bạn thời thơ ấu của mình.
Người đó rõ ràng đã hứa với cô, sẽ nói cho cô biết anh ấy là ai.
Tiếc rằng…
“Anh ơi, anh đã từng nói qua khi sao chổi lướt qua bầu trời, thì lúc ấy anh sẽ tìm được em. Nhưng bây giờ chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, nhưng lại không biết tung tích của nhau, có lẽ suốt đời này chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa rồi.” Thẩm Thất buồn bã lẩm bẩm một mình: “Em thật có lỗi với anh, không phải em cố tình thất hứa không đi gặp anh. Chỉ và… mẹ của em phải tái giá rồi, nên em và anh trai của em phải đi theo bà. Xin lỗi anh, em thật sự không phải cố ý đâu.”
Thẩm Thất ôm lấy đầu gối, cứ suy nghĩ say sưa như vậy.
Không biết đã trôi qua bao lâu, thì đèn tường sau lưng cô mới bị bật lên.
Thẩm Thất đột nhiên xoay đầu lại,
Nhìn thấy Hạ Nhật Ninh vẫn chưa ngủ và đang cầm lấy ly nước đi về phía cô.
“Có phải tôi quấy rầy đến anh rồi không?” Thẩm Thất lập tức hối lỗi.
Hạ Nhật Ninh lắc đầu: “Không phải, đột nhiên tôi ngủ không được mà thôi. Sao cô cũng chưa ngủ vậy?”
“Tôi không buồn ngủ.” Thẩm Thất trả lời.
“Vậy sao?” Hạ Nhật Ninh cũng ngồi xuống tấm thảm bên cạnh cửa sổ, nhìn Thẩm Thất mặc chiếc áo ngủ hình con thỏ trắng, trông ngoan ngoãn đến nỗi hắn phải cười lên.
Lúc này Thẩm Thất đã không còn bộ dạng điêu luyện tinh ranh của ban ngày nữa, mái tóc dài hơi rối của cô đang ôm sát khuôn mặt, trông cô càng ngày càng yên lặng hơn.
Hạ Nhật Ninh uống một ngụm nước, cũng nhìn ra bầu trời đầy sao theo cô.
Không khí ở Hải Phòng rất tốt, không bị những ngành công nghiệp nặng làm ô nhiễm.
Cho nên ngắm nhìn bầu trời đêm tại đây, là một sự hưởng thụ không tồi chút nào.
Bởi vì xảy ra chuyện lúc nãy, nên Thẩm Thất cảm thấy không biết nên đối diện với vị đế vương này như thế nào nữa.
Cô không hề muốn Hạ Nhật Ninh nghĩ rằng cô muốn bám dính lấy hắn!
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất không nói tiếng nào, bèn tìm một đề tài để phá tan sự gượng gạo của hai người: “Cô có biết người ngày mai ta phải gặp là ai không?”
Thẩm Thất lắc đầu.
“Là một người bạn của cha ta.” Hạ Nhật Ninh chủ động giải thích: “Cô có biết cha ta là ai không?”
Thẩm Thất hoang mang và tiếp tục lắc đầu.
Nhưng Hạ Nhật Ninh lại cười khẽ lên: “Cũng đúng, cô vốn không hề quan tâm đến ta.”
Thẩm Thất gãi đầu một cách ngại ngùng.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Vị tiền bối này đã từng là ân sư khai sáng cho ta. Sau này ông ấy đã về hưu, nên mới tới đây ẩn cư. Nơi ẩn thân tốt nhất là trong triều, tốt nhì là trong thành thị, tốt ba là nơi hoang dã. Tuy nói như vậy, nhưng nơi tốt nhất và tốt nhỉ cũng thật sự quá vất vả rồi.” (Ý chỉ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng trong triều và trong thành thị đều rất vất vả).
Thẩm Thất dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Cô cắt ngang lời của hắn và nói: “Cho nên, ông ta mới định cư trong miền quê của thành phố Hải Phòng này ư?”
Hạ Nhật Ninh khẽ cười một cái: “Đúng vậy. Nên ông ấy mới xây một căn nhà nhỏ ngay tại vùng ngoại ô của nơi này, sau đó sống một cuộc sống thanh thản. Cô cảm thấy cuộc sống như vậy có tốt không?”
“Rất tốt.” Thẩm Thất trả lời: “Chỉ có người thật sự đã nghĩ thông suốt, thì mới hiểu được, nếu cứ quá hấp tấp và vội vàng, thì sẽ sống rất mệt mỏi.Trong lúc về già, để tránh khỏi những hiểm nguy thì lui về ở ẩn cũng thuộc một loại triết học đối nhân xử thế. Tuy tôi không biết vị tiền