Thẩm Thất giật thót!
Phùng Mạn Luân tiếp tục nói: “Anh biết, lời nói đêm nay của anh, nhất định là đường đột với em.
Nhưng, anh biết, nếu anh mà không nói ra câu này anh nhất định sẽ hối hận! Anh không muốn mình cả đời sống trong sự hối hận.
Tiểu Thất, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy.
Anh đối với em như thế nào, em tự nói!”
Thẩm Thất với vẻ vùng vẫy bối rối: “Em...”
“Năm đó khi anh biết em, thực ra anh đã thích em rồi.
Chỉ là, anh vướng bậni thân phận nên anh không nhắc đến.
Sau này, em và Hạ Nhật Ninh đến bên nhau.
Anh cũng chỉ có thể đem tình cảm này cất sâu trong lòng, không từng nói vớ ai cả.
Nếu như em hạnh phúc, anh từ xa nhìn em, có gì là không được chứ? Nhưng sự thật thì sao? Hạ Nhật Ninh vốn dĩ không cách nào cho em hạnh phúc! Cậu ta ngoài đem cho em đau khổ chính là đau khổ!”
“Bất cứ một người không liên quan nào, đều có thể đứng ra tổn thương em? Cậu ta đã làm gì? Cậu ta làm sao để bảo vệ em? Tiểu Thất! Em nhìn Phùng gia, giờ đây Phùng gia đã hoàn toàn nằm trong tay anh.
Không ai có thể nói năn gì với quyết định của anh, không ai có thể sắp đặt hôn nhân của anh.
Cho dù em có con với Hạ Nhật Ninh, anh không quan tâm! Anh chấp nhận xem Tiểu Duệ và Tiểu Hà như con ruột của mình mà đối đãi.”
“Điều mà Hạ Nhật Ninh không làm được, anh được! Điều mà Hạ Nhật Ninh làm không tốt, anh có thể! Chỉ cần em cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy anh thích hợp với em hơn Hạ Nhật Ninh! Anh thật sự không thể nào giương mắt nhìn em lần nữa nhảy vào biển lửa! Tiểu Thất, em sẽ điên mất! Em làm sao đối diện với người bố đã bị giết chết của em, làm sao đối diện với rái tim của em?”Phùng Mạn Luân khuyên ngăn một cách khổ sở: “Nếu như em muốn trả thù, cho dù liều hết tất cả của Phùng gia, anh cũng sẽ giúp em báo thù! Nếu như em muốn cao bay xa chạy, anh đưa em đi! Mãi mãi rời khỏi nơi này! Tiểu Thất, đến bên anh, đến trong vòng tay anh, để anh được bảo vệ em, được không?”
Thẩm Thất một tay che lấy mặt, khẽ lắc đầu: “Đừng nói nữa, lòng em rất rối!”
“Tiểu Thất.” Phùng Mạn Luân nói chậm lại, khẽ ôm lấy cô ấy: “Anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ thật rõ.
Chỉ là, phải giữ khoảng cách với Hạ Nhật Ninh, được không? Anh không phải vì bản thân, mà là vì chính em.
Cho dù sau cùng người em chọn không phải anh, đều không sao cả! Chỉ cần người đó không phải Hạ Nhật Ninh, chỉ cần người đó không tổn thương đến em.
Anh sẽ ủng hộ em đến cùng!”
Thẩm Thất cứ gật đầu bừa, nói: “Em về trước đây, em cần yên tĩnh một chút!”
“Được.” Phùng Mạn Luân nói: “Anh đưa em về.”
Thẩm Thất gật đầu.
Trong lòng cô ấy rất rối.
Rất rối.
Những chuyện được biết trong đêm nay, quá nhiều quá rối, muôn vàn cảm xúc, rối thành một nùi.
Chẳng lẽ chuyện thật sự như Phùng Mạn Luân nói như thế sao?
Mình có phải là có thể xác thực với những người khác?
Phùng Mạn Luân đưa Thẩm Thất về đến phòng khách sạn.
Thẩm Thất đưa áo khoác anh ấy trả cho anh ấy: “Em một mình yên tĩnh một lát.”
“Được.” Phùng Mạn Luân cúi đầu, nhẹ hôn lên trán Thẩm Thất: “Không cần biết ra sao, anh hy vọng em luôn vui vẻ.”
Thẩm Thất nhắm lấy mắt gật đầu bừa: “Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.” Phùng Mạn Luân nói: “Đi vào đi.”
Thẩm Thất hít sâu một hơi, quẹt thẻ phòng vào phòng.
Lưu Nghĩa vẫn chưa về.
Thẩm Thất liền dựa vào cửa, tâm trạng cả người đều rối thành một nùi.
Hạ Nhật Ninh chính là chồng trước của mình?
Anh ta là bố của bọn trẻ?
Phải làm sao đây?
Nếu để Tiểu Hà và Tiểu Duệ biết được, chúng nó sẽ phản ứng ra sao?
Thật sự nhọc lòng!
Còn nữa, mẹ của anh ta lại là hung thủ giết bố mình?
Tại sao cả nhà đều biết chuyện này, lại không ai nói với mình?
Trong đây còn chuyện gì mình không biết?
Tại sao lại rối như vậy?
Rất nhiều chuyện, trên logic hoàn toàn không hợp lý!
Thẩm Thất cởi giày ra, chân trần đi đến ghế sofa, nghiêng người lên ghế sofa, trong đầu cứ lặp đi lặp lại, tất cả mọi chuyện xảy ra trên du thuyền.
Hạ Nhật Ninh tỏ tình, Hạ Nhật Ninh bá đạo, tất cả tất cả của Hạ Nhật Ninh.
Điên rồi, điên rồi.
Tại sao trong đầu toàn là Hạ Nhật Ninh?
Tại sao lại như thế?
Vốn dĩ mình đối với Hạ Nhật Ninh chưa có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ là thấy cậu ta liền căng thẳng, tim sẽ đập nhanh, lòng bàn tay chảy mồ hôi, mặt sẽ đỏ.
Nhưng giờ sau khi nghe lời của Phùng Mạn Luân, tại sao trong đầu ngược lại toàn đều là cậu ta?
Mình có phải là thật sự bất hiếu?
Tại sao rõ biết mình và anh ta không thể nào, mình lại có cảm giác như rơi vào trong đó?
Không được, tuyệt đối không được!
Năm đó mình chắc chắn chịu đả kích gì đó, mới dẫn đến mất rí nhớ!
Đả kích năm đó nhất định không nhỏ!
Nếu không mà nói, tại sao lại quên sạch sẽ như thế?
Mình không thể bước lên vết xe đổ đó nữa!
Không được, không được!
Lúc này Lưu Nghĩa trở về, Lưu Nghĩa thấy Thẩm Thất nằm trên sofa, cả tẩy trang cũng không tẩy, liền qua nói; “Sao thế? Lại mệt sao? Có cần giúp tẩy trang không?”
Thẩm Thất liền ngồi dậy, kéo lấy tay Lưu Nghĩa, rất nghiêm túc hỏi: “Tiểu Nghĩa, tớ hỏi cậu mấy câu hỏi, đừng giấu tớ, được không?”
“Được, làm gì nghiêm túc vậy?” Lưu Nghĩa vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, trêu đùa nói: “Cậu đừng nói là cậu muốn hỏi tớ, cảm giác cậu đối với Hạ Nhật Ninh nhé?”
“Tiểu Nghĩa, tớ và Hạ Nhật Ninh có phải từng là vợ chồng?” Thẩm Thất hỏi.
Nụ cười của Lưu Nghĩa liền cứng tại đó, buộc miệng nói: “Cậu nhớ lại rồi sao?”
Thẩm Thất lắc đầu: “Không có.
Tiểu Nghĩa, tớ và Hạ Nhật Ninh thật sự từng là vợ chồng, đúng không? Bố của Tiểu Duệ và Tiểu Hà, là cậu ta đúng không? Mẹ của cậu ta, là hung thủ giết bố tớ, phải không?”
Lưu Nghĩa hỏi ngược lại Thẩm Thất: “Cậu làm sao biết được?”
Thẩm Thất liền nhắm lại mắt, ôm lấy đôi chân nói: “Tuy nhiên là thật?”
“Tiểu Thất, những chuyện này, là ai nói với cậu?’ Lưu Nghĩa liên hoảng: “Là ai!”
“Nói với tớ, tất cả đây đều là thật sao? Tại sao cậu không nói với tớ?” Thẩm Thất liền bắt lấy tay của Lưu