Hạ Nhật Ninh là người thế nào?
Chỉ cần là chuyện có lợi nhuận, hắn sẽ không bỏ qua.
Vài câu của Phạm Thành đã để lộ không ít thông tin.
Sùng Minh là người thế nào?
Là quân chủ của đế quốc bóng tối đó!
Trong tay hắn nắm bảo bối có thể kiếm bộn tiền, nhưng thân phận của hắn khá đặc thù, muốn rửa cho sạch ư? Cần đến một con kênh đo.
Không cần nghi ngờ gì, Phùng Mạn Luân chính là con kênh dẫn nước ấy.
Nếu Phùng Mạn Luân hợp tác cùng Sùng Minh, vậy thì quả thực có thể kiếm được một khoản lợi nhuận cực lớn trong thời gian ngắn, từ đó đặt cơ sở cho hắn, tiến tới “chơi cờ” cũng tập đoàn tài chính Hạ Thị.
Phạm Thành luôn nhắm vào Phùng Mạn Luân cũng có lý cả.
Phạm Thành nói: “Chúng tôi qua đó ngay, xem xem chúng giở trò gì! Lại nói, gần đây hoạt động của Sùng Minh trong nước khá nhộn nhịp.
Con người hắn háo sắc, người bị hắn nhắm trúng e là sẽ khó chịu đây.”
“Cái này khó nói.” Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Lần này đến lượt Sùng Minh làm người khó chịu rồi.”
Phạm Thành cũng mỉm cười: “Hình như đúng thế thật.”
Cúp điện thoại, ngón tay thon dài của Hạ Nhật Ninh gõ nhẹ lên thành ghế sô pha, đôi mắt phượng lóe sáng, sau đó hắn hạ lệnh cho Tiểu Xuân: “Liên lạc với Thẩm Lục, cứ nói, tôi nhớ ra rồi.
Tôi muốn gặp riêng anh ta.”
“Vâng, thưa giám đốc.” Tiểu Xuân cũng mỉm cười.
Tiểu Xuân đã đoán được dự định của Hạ Nhật Ninh rồi.
Phùng Mạn Luân hợp tác cùng Sùng Minh?
Người Sùng Minh để ý nhất là ai? Thẩm Lục đó!
Cái thang mang tên “anh vợ” này không dùng thì phí!
Gạt cái thang này đi, để Phùng Mạn Luân lơ lửng trên không trung, xem hắn có khó chịu không!
Sau khi lấy được thuốc từ chỗ Hạ Nhật Ninh, Triển Bác lập tức truyền cho mẹ hắn theo như hướng dẫn sử dụng.
Hắn tin tưởng Hạ Nhật Ninh.
Ở vị trí như Hạ Nhật Ninh, không cần phải nói dối.
Hơn nữa hắn cũng nói rõ về tác dụng phụ với Triển Bác, có cần phải làm như vậy không, tự Triển Bác quyết định.
Loại bệnh như ung thư não đúng thật là vô phương cứu chữa.
Kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Cho dù có tác dụng phụ.
Có thể nhìn thấy người thân nhiều hơn, đối với Triển Bác mà nói, đã là giới hạn rồi.
Mẹ Triển Bác cũng không biết con trai truyền thuốc gì cho mình, nhưng đối với con trai, bà luôn tin tưởng vô điều kiện.
Nhìn giọt thuốc cuối cùng được truyền vào cơ thể mẹ, Triển Bác từ từ rút kim truyền, dùng bông khử trùng ấn vào chỗ mũi kim.
“Triển Bác, sao con cắm kim truyền thành thạo như vậy? Có phải lúc trước bị thương đã tiêm truyền rất nhiều lần?” Người làm mẹ luôn thích nghĩ nhiều, nhìn thấy động tác thành thạo của Triển Bác, mẹ hắn vô thức hỏi.
“Vâng ạ.” Triển Bác ngồi xổm trước mặt mẹ, trả lời rất lưu loát: “Bên đó điều kiện không tốt lắm, ngôn ngữ cũng bất đồng, muốn hồi phục sớm phải học cách tự tiêm.
Con cũng muốn mau chóng trở về, con biết ba mẹ ở nhà đang đợi con.”
“Đúng vậy, ba mẹ đều đợi con trở về.” Mẹ Triển Bác đưa tay vuốt ve khuôn mặt con trai: “Đến bây giờ mẹ vẫn thấy như nằm mơ vậy.
Mỗi lần nghĩ tới việc con đã về, mẹ không kìm được xúc động muốn véo mình một cái, xem xem có phải đang nằm mơ không.
Tất cả mọi chuyện đúng là không thể tin được.”
“Cho nên là, mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều quá, giữ tâm trạng tốt, nghe lời con, tiêm và uống thuốc.
Con trai mẹ về rồi, vừa mới định báo hiếu mẹ, mẹ lại đi rồi thì con báo hiếu ai đây?” Triển Bác nhẹ nhàng nói.
“Nếu con thực sự muốn báo hiếu mẹ thì mau chóng kết hôn với Tiểu Thất đi.
Tiểu Thất năm nay cũng hai mươi bảy rồi phải không? Không thể làm lỡ làng con gái nhà người ta mãi được.” Mẹ Triển Bác lau khóe mắt: “Cô gái tốt như thế, mẹ không muốn bỏ lỡ!”
“Mẹ! Có chuyện này, con muốn nói thật với mẹ.” Triển Bác cúi đầu, gom hết dũng khí: “Liên quan đến chuyện của con và Tiểu Thất.”
“Hửm? Chuyện gì thế, con nói đi!” Mẹ Triển Bác hỏi: “Có phải hai đứa cãi nhau không? Thằng bé này, sao có thể như thế được! Tiểu Thất mềm yếu, con là đàn ông con trai, con phải chiều con bé, sao con có thể bắt nạt Tiểu Thất được? Thằng bé này, mẹ muốn đánh cho con một trận!”
“Không phải không phải, mẹ mẹ mẹ, mẹ bớt giận đã, con không cãi nhau với Tiểu Thất.” Triển Bác vội vã nói: “Là...là...con...con thay lòng rồi.”
Triển Bác nghĩ tới nghĩ lui, không thể thừa nhận việc Thẩm Thất đã kết hôn.
Hắn không muốn bôi xấu hình ảnh của Thẩm Thất, cho dù việc Thẩm Thất kết hôn căn bản không liên quan gì đến việc bôi xấu hình ảnh.
Triển Bác vẫn không muốn làm như vậy.
Mẹ hắn nói đúng, Thẩm Thất mềm yếu, tính tình tốt, làm người hay hành xử đều không có gì để chê.
Cô gái như vậy, không thể tổn thương được.
Nhưng hắn đã lấy thuốc của Hạ Nhật Ninh, không thể tiếp tục dây dưa với Tiểu Thất nữa.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể bêu xấu chính mình.
Mẹ Triển Bác khựng lại: “Con nói gì cơ?”
“Mẹ, con xin lỗi mẹ! Lúc con bị thương, có một cô gái thường xuyên chăm sóc con, con với cô ấy lâu ngày nảy sinh tình cảm, con thay lòng đổi dạ rồi.” Triển Bác cắn răng nói: “Con biết sai rồi! Nhưng mà, tất cả không kịp nữa rồi.”
Mẹ Triển Bác lảo đảo, suýt nữa thì đứng không vững, bà không nói câu nào, giơ tay tát Triển Bác một cái thật vang!
Triển Bác cắn răng chịu đựng, không hề né tránh.
“Con hồ đồ!” Mẹ Triển Bác quát lên: “Sao con có thể đối xử với Tiểu Thất như vậy!”
“Mẹ, con biết con sai rồi.” Triển Bác vội vàng dỗ mẹ: “Nhưng mà, trong tình cảnh khi ấy, con cũng không có cách nào khác.
Nếu con không đồng ý ở bên cạnh cô gái ấy, làm sao đối phương có thể cứu con được?”
“Con!” Mẹ Triển Bác cũng ngẩn ra,
Đúng vậy, trong hoàn cảnh như thế, nếu như đối phương ép buộc Triển Bác, Triển Bác mà không đồng ý thì ắt phải chết!
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt mà.
Mẹ Triển Bác bỗng chốc thấy khó xử.
“Mẹ, con sẽ giải thích rõ ràng với Tiểu Thất! Tiểu Thất lương thiện như thế, cô ấy xứng đáng với người đàn ông tốt hơn!” Triển Bác cầu xin mẹ mình: “Mẹ đừng giận, được không mẹ? Cho dù con và Tiểu Thất không thành vợ chồng cũng có thể làm anh em mà! Cô ấy làm con gái của mẹ không phải cũng tốt lắm sao?”
“Nói thì nói thế, nhưng sao mà giống nhau được? Triển Bác à, cô gái cứu con, lúc nào con định dẫn về cho mẹ xem?” Mẹ Triển