Lưu Nghĩa liếc hắn một cái: “Đã sớm nói với anh là giả vờ rồi mà.
Sư huynh, tâm tư của em như thế nào anh còn không hiểu sao?”
Trần Chí Khuê lập tức cúi đầu xuống, vẻ mặt ủ rũ.
Thẩm Thất ngồi ở bên kia xem, cảm thấy rất muốn cười.
Trần Chí Khuê thật là cao lớn thô kệch.
Vóc dáng hắn không được coi là quá cao, nhưng lại quá to lớn.
Người khác cao to cũng ổn thôi, dù sao cũng có thể nhìn được.
Cái tên Trần Chí Khuê này, tướng mạo hung dữ, ánh mắt cũng rất hung dữ.
Bộ dáng của hắn lúc này rất giống một con mèo vàng to lớn đã làm sai chuyện gì, giương mắt nhìn chủ nhân mong người đó tha thứ.
Thẩm Thất chỉ muốn giơ tay lên sờ đầu của đối phương.
“Được rồi, chúng ta ở đây trao đổi tin tức thế thôi, đừng nói rẽ sang chuyện khác nữa.
Đi thôi.” Lưu Nghĩa nâng cằm, nói với Trần Chí Khuê: “Nếu anh chưa đi, vậy giúp em một việc.”
“Ồ.” Trần Chí Khuê ngoan ngoãn đứng lên, đi theo Lưu Nghĩa ra ngoài.
Thẩm Thất nhìn một cái về Văn Nhất Phi và Phùng Khả Hân ở phía đối diện, vừa vặn, đúng lúc bọn họ vừa rời đi, chắc có thể vừa lúc nhìn thấy.
Nhìn Lưu Nghĩa cầm tay Trần Chí Khuê lôi ra ngoài, Thẩm Thất mau chóng chạy theo.
Quả nhiên, vừa đi đến cửa phòng của Văn Nhất Phi, Văn Nhất Phi lập tức gọi Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa? Sao em cũng ở đây?”
Lưu Nghĩa cố ý nhích lại gần Trần Chí Khuê, nói: “À, đúng vậy.
Tôi đưa bạn trai tới để ra mắt Tiểu Thất.
Tuy bạn trai tôi hơi xấu, nhưng con rể có xấu thì sớm muộn cũng phải gặp người thân.
Tiểu Thất là người nhà, đương nhiên phải cho Tiểu Thất xem mặt trước.”
Lời nói của Lưu Nghĩa đã thành công trong việc khiến Văn Nhất Phi thay đổi sắc mặt.
Văn Nhất Phi lập tức đứng lên, từng bước từng bước tiến lại, lập tức nắm lấy cổ tay Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, lúc sáng không phải anh đã giải thích rõ ràng với em rồi sao? Anh với Khả Hân chỉ là quan hệ bạn bè.”
Lưu Nghĩa nhìn Văn Nhất Phi một cách đầy châm chọc.
Khả Hân? Nghe xem, gọi nhau thân mật như vậy! Hai người ngồi với nhau cũng thật thân mật mà.
Văn Nhất Phi, anh thích làm thánh tình thì cứ làm cho đã đời đi, đừng trêu chọc tôi như thế.
Lưu Nghĩa hất tay một cái, thoát khỏi tay của Văn Nhất Phi, thản nhiên nói: “Các người có quan hệ gì, tôi không quản được, tôi cũng không muốn quản.
Nếu không có việc gì khác, vậy xin cáo từ trước.
Chuyện bên phía Tiểu Thất đều đã xử lý xong rồi, ngày mai chúng tôi sẽ rời đi.
Về phía các người, muốn ở lại đến khi nào thì cứ việc.”
Văn Nhất Phi rốt cuộc cũng nhịn không được, nói: “Vừa lúc Khả Hân đang ở đây, bọn anh sẽ giải thích rõ ràng.
Tránh việc em cứ luôn hiểu lầm bọn anh.”
Thẩm Thất vừa định giả vờ làm người qua đường, cứ thế lặng lẽ đi qua, liền bị Văn Nhất Phi phát hiện, lập tức kêu lên: “Tiểu Thất.
Em cũng đến đây.”
“A, không phải chuyện của em mà? Các người tự giải quyết với nhau đi,...đừng kéo em, em vào trong là được mà.” Thẩm Thất nhìn thấy Văn Nhất Phi thật sự tức giận, hắn trực tiếp đến kéo cô qua đó, cô nhanh chóng sửa lời: “Nói xem, loại chuyện này, em ở đây thật sự thích hợp sao?”
Không phải là chuyện yêu đương thì người ngoài không nên xen vào sao?
Chuyện mình cùng Hạ Nhật Ninh yêu nhau, Tiểu Nghĩa cũng chưa từng xen vào, chỉ là đứng bên cạnh quan sát thôi.
Bọn họ cãi nhau, mình tham dự vào thật sự là ổn chứ?
Bởi vì Thẩm Thất đi vào rồi, Lưu Nghĩa và Trần Chí Khuê cũng chỉ còn cách ở lại, cùng nhau đi vào phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, có rất nhiều tư thế đàm phán như Sở hà Hán giới (*).
Phùng Khả Hân vừa thấy Lưu Nghĩa, lập tức đứng lên, buông lỏng tư thế liền xin lỗi: “Thực xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi.
Tôi không nên xuất hiện ở đây.
Rõ ràng cô đã cứu tôi, thế mà tôi lại làm cô khó xử không vui, tôi là người xấu.
Cứ để tôi sa đọa một mình đi.
Tôi không còn tư cách để đứng đây nói chuyện với các người nữa rồi.”
Phùng Khả Hân nói xong câu đó, che miệng chạy ra ngoài.
Nhưng lúc cô ta đi qua Văn Nhất Phi, rõ ràng đã chậm lại rất nhiều.
Quả nhiên, Văn Nhất Phi một phen giữ cô ta lại, nói: “Em đi cái gì mà đi.
Chúng ta đều trong sạch, có cái gì mà không thể nói chứ? Em chịu đựng sự tổn thương lớn như vậy, anh là bạn, cũng chỉ là an ủi em một chút, việc này có gì là không giải thích được chứ?”
“Thế nhưng, đó là lỗi của em, hại anh và Lưu Nghĩa cãi nhau.” Phùng Khả Hân vẫn đang chùi nước mắt, nhưng lại thuận thế ghé vào trong ngực Văn Nhất Phi.
Lưu Nghĩa tức giận, liền từ từ đi lên.
“Được được được, tôi không xem được chuyện như vậy.” Lưu Nghĩa nổi giận nói: “Cô cũng đừng khóc nữa.
Lúc tôi đi cứu cô, tôi cũng không mong đợi cô sẽ báo đáp tôi cái gì.
Cô thích ở cùng một chỗ với Văn Nhất Phi, vậy thì cứ ở cùng một chỗ đi.
Cho dù có phải là hiểu nhầm hay không, cho dù có phải thật hay không, đều không liên quan gì tới tôi.
Mắt các người chẳng lẽ không nhìn thấy người đàn ông to lớn này sao? Nhìn thấy chưa? Anh ấy tên là Trần Chí Khuê, là bạn trai của tôi.
Nhìn rõ chưa hả? Giải thích rõ ràng chưa? Có cần tôi phải giới thiệu lại lần nữa không? Từ ngày hôm nay, tôi, Lưu Nghĩa, cùng Văn Nhất Phi rõ ràng, rành mạch với nhau.
Anh ta là anh ta, tôi là tôi.
Chúng tôi chưa từng yêu nhau, cũng sẽ không yêu nhau.
Nghe rõ rồi chứ?”
Sắc mặt Văn Nhất Phi liền đen lại: “Tiểu Nghĩa, em nói cái gì vậy.
Lúc sáng không phải anh đã giải thích qua với em rồi sao? Vừa rồi em cũng nói, Khả Ngân là người mà em từng đích thân cứu.
Em đã có thể cứu cô ấy, chứng tỏ em cũng không tàn nhẫn như thế.
Sao em lại không nghe anh giải thích chứ?”
“Bởi vì tôi không muốn nghe!" Lưu Nghĩa quay đầu nhìn Văn Nhất Phi: “Bởi vì tôi không yêu anh.
Cho nên không cần thiết phải nghe.”
Một câu nói của Lưu Nghĩa giống như dao nhỏ đâm vào ngực Văn Nhất Phi.
“Em nói cái gì?” Văn Nhất Phi khó tin nhìn Lưu Nghĩa.
“Cần tôi nói lại lần nữa sao? Được, tôi nói cho anh nghe.
Văn Nhất Phi, tôi không yêu anh.
Cho nên đừng làm phiền tôi nữa.” Lưu Nghĩa lạnh như băng nói hết câu, đưa tay lôi Thẩm Thất đang ngây người bên cạnh, nói: “Chúng ta đi.”
“Thực xin lỗi, bọn em đi trước.” Thẩm Thất hướng về phía Văn Nhất Phi khoát tay một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ, không nói gì.
Đây gọi là chuyện gì chứ.
Sao lại hỗn loạn như vậy chứ.
Lưu Nghĩa kéo Thẩm Thất, dắt theo Trần Chí Khuê nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, bỏ lại một Văn Nhất Phi vẻ mặt trắng bệch cùng một Phùng Khả Hân không ngừng lau nước mắt.
Sau khi chờ bọn họ đi rồi, Phùng Khả Hân lau nước mắt, nói: “Nhất Phi,