Thẩm Thất bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, vẻ mặt rất khó tin.
Những người khác lộ ra vẻ mặt không tưởng tượng nổi.
“Cô là một cô gái xinh đẹp, đương nhiên cô sẽ để ý đến nhan sắc của mình đúng không?” Tộc trưởng Mạc nói với Thẩm Thất: “Nếu như lúc cô già đi, bỗng nhiên cô lại biết được một thứ bảo bối vừa giúp cô duy trì thanh xuân, lại còn làm cô trẻ ra.
Hơn nữa lại không cần phải bỏ ra bất cứ thứ gì thì cô có động lòng không?”
Thẩm Thất gật đầu: “Có!”
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhanh chóng quét qua Thẩm Thất.
Năm nay Thẩm Thất đã hai mươi bảy tuổi rồi.
Rất nhiều phụ nữ ở độ tuổi của cô đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn rồi.
Vậy mà Thẩm Thất lại chăm sóc rất tốt, da dẻ cô căng bóng, trông cô vẫn giống một thiếu nữ vừa mới mười tám.
Nhưng đây lại là kết quả của việc Thẩm Thất đã dùng vô số loại mỹ phẩm cao cấp.
Chuyện chăm sóc da của phụ nữ tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức, huống chi Thẩm Thất lại còn là thợ trang điểm nên đương nhiên cô sẽ biết rõ muốn giữ gìn làn da của mình thì cần phải làm những gì.
Vì vậy, khi tộc trưởng Mạc hỏi Thẩm Thất như vậy, cô đã không hề lưỡng lự mà trả lời.
Tộc trưởng Mạc rất hài lòng với câu trả lời của Thẩm Thất.
Cô bé này rất được, có gì là nói thẳng chứ không giả nhân giả nghĩa như những người khác.
“Nếu như biết được thứ này ở đâu, vậy sau khi giành được, cô có nghĩ sẽ độc chiếm nó không?” Tộc trưởng Mạc lại hỏi.
Thẩm Thất do dự một lát rồi mới trả lời: “Vấn đề này rất khó trả lời.
Dù sao thì cháu vẫn đang ở tuổi thanh xuân, chưa bước đến độ tuổi nhan sắc tàn phai.
Hơn nữa, cháu lại còn là thợ trang điểm nên cháu hiểu rõ cách để giữ gìn nhan sắc.
Vì vậy có lẽ cháu không thể cảm nhận được tâm trạng đó.
Nếu như thứ này là vật vô chủ thì cháu nghĩ cháu sẽ chiếm lấy nó.
Nhưng nếu như nó là vật có chủ nhân thì dù có thích thế nào đi chăng nữa, cháu cũng sẽ không cướp nó đi.”
Tộc trưởng Mạc lại mỉm cười: “Đúng là một cô gái lương thiện.
Thảo nào ông trời lại chiếu cố cô, cho cô một gương mặt y như Phật vậy.”
Thẩm Thất cười một cách ngượng ngùng.
“Các cô cậu có thể tới đây cũng xem như đã mang thành ý tới rồi.
Sau khi biết được tác dụng của chiếc áo tơ vàng này, các cô cậu có định tiếp tục khuyên vị nữ giáo sư kia nữa không?” Tộc trưởng Mạc hỏi.
Thẩm Thất gật đầu: “Có chứ ạ.
Đúng là tuổi tác của cô cháu không nhỏ nữa, cô ấy cũng sẽ luyến tiếc tuổi thanh xuân của mình.
Nhưng cháu tin rằng, cô cháu sẽ không làm những chuyện không hợp đạo lý như vậy.
Sở dĩ cô ấy lấy chiếc áo tơ vàng đi chắc là vì cô ấy có nỗi khổ tâm không nói ra được.
Xin tộc trưởng cho chúng cháu một cơ hội để gặp cô Ella.
Nói không chừng chúng cháu lại có thể cởi nút thắt và xử lý tốt được chuyện này thì sao.”
Tộc trưởng Mạc nói: “Cũng được.
Vậy thì cô đi gặp trước đi đã.”
Tộc trưởng Mạc quay đầu lại nhìn Hạ Nhật Ninh rồi nói: “Tổng giám đốc Hạ cảm thấy Mạc Gia trấn thế nào?”
“Rất tuyệt ạ.” Hạ Nhật Ninh mỉm cười: “Tộc trưởng có chuyện muốn nói với cháu à?”
Tộc trưởng Mạc nở nụ cười, chòm râu dê của ông ấy vểnh lên.
Hạ Nhật Ninh liền nói với Thẩm Thất: “Em và Tiểu Nghĩa đi gặp cô đi, anh ở đây nói chuyện với tộc trưởng một lát.”
Thẩm Thất không biết bọn họ định nói chuyện gì, nhưng cô cũng đoán được hẳn là bọn họ định trao đổi gì đó.
Vì vậy cô liền gật đầu, sau đó nắm tay Tiểu Nghĩa rời đi.
Thẩm Thất vừa đi khỏi thì Hạ Nhật Ninh liền nhìn tộc trưởng Mạc: “Tộc trưởng muốn điều kiện gì vậy?”
Tộc trưởng Mạc lập tức cười ha ha: “Người ta thường nói tổng giám đốc Hạ Thị thông minh xảo quyệt, không từ thủ đoạn, cao cao tại thượng.
Nhưng xem ra, cũng không hẳn vậy.
Tổng giám đốc Hạ còn biết cách uy hiếp nữa.”
“Vậy thì sao ạ?” Hạ Nhật Ninh không hề ngần ngại mà trả lời: “Có uy hiếp cũng cần phải uy hiếp người cùng đẳng cấp với mình thì mới có ý nghĩa.
Những người bình thường, muốn với cũng không thể với tới được.”
Tộc trưởng Mạc gật đầu đồng ý: “Đúng thế, đúng thế.
Nếu như tổng giám đốc Hạ đã thẳng thắn như thế thì tôi cũng nói thẳng luôn.
Tôi hỏi tổng giám đốc Hạ một câu, nếu như vị nữ giáo sư kia không chịu trả lại chiếc áo tơ vàng thì tổng giám đốc Hạ định đền bù thế nào?”
Hạ Nhật Ninh lập tức híp mắt lại, ông già này cũng thú vị đấy chứ!
Sau khi Thẩm Thất và Lưu Nghĩa rời khỏi căn phòng kia, lập tức có người dẫn họ xuống lầu.
Họ đi qua một mảnh sân ở cửa sau rồi đến một ngôi nhà hai tầng nhỏ.
Ở trước cửa có người canh giữ.
Lúc nghe nói bọn họ đến đây theo lệnh của tộc trưởng thì mấy người kia mới mở cửa nhà ra.
Thẩm Thất vội vàng đi vào trong, cô vừa đi vừa gọi: “Cô ơi, cháu là Tiểu Thất đây! Cô đang ở đâu thế?”
Quả nhiên, trong nhà truyền ra một giọng nói: “Tiểu Thất à? Sao cháu lại đến đây? Mau về đi!”
Thẩm Thất nghe thấy giọng nói của Ella thì vô cùng vui vẻ, cô vội vàng chạy đến trước cửa căn phòng rồi nói: “Cô à, cháu đến để cứu cô.”
Cái giây phút Thẩm Thất nhìn thấy Ella, những lời cô định nói ra đều nuốt lại.
Thẩm Thất há miệng to như cọc gỗ, cô đứng yên tại chỗ.
Lưu Nghĩa đang định chào hỏi theo Thẩm Thất, nhưng vừa ngẩng đầu định mở miệng nói cũng lập tức đứng yên tại chỗ.
Ella trước mặt họ là một người có làn da trẻ trung, căng bóng và nhẵn mịn, nhìn chẳng già hơn Thẩm Thất là bao.
Đâu ra một người phụ nữ trung niên mà lại trẻ trung thế này?
Ella không dịu dàng giống như hầu hết những người phụ nữ khác mà lại mang trên mình khí khái anh hùng.
Một người phụ nữ trông trẻ hơn hai mươi tuổi như Ella hoàn toàn không thua Thẩm Thất và Lưu Nghĩa trước mặt chút nào.
Ella cười khổ một tiếng, bà sờ gương mặt mình rồi nói: “Có phải các cháu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi không? Cô cũng cảm thấy thế đấy.
Nhưng mà tất cả lại xảy ra một cách rõ ràng như vậy.”
“Cô à.” Một lúc lâu sau Thẩm Thất mới khôi phục lại tinh thần, cô vội vàng bước lên cầm lấy tay El rồi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế ạ? Chuyện này đúng là quá kỳ lạ đấy nhỉ? Là tà thuật phải không ạ? Cô đã đến bệnh viện khám thử xem chưa ạ? Có phải trong người cô có cái gì không, nó có nguy hiểm đến tính mạng không ạ?”
Thấy Thẩm Thất quan tâm đến sức khỏe của mình trước chứ không phải truy hỏi tung tích về chiếc áo tơ vàng, đôi mắt Ella liền nóng lên.
“Cô à, những lời người khác nói cháu chỉ bỏ ngoài tai thôi.
Cháu muốn nghe cô nói xem có chuyện gì đã xảy ra hơn ạ.” Thẩm Thất nói: “Chuyện này đúng là quá vô lý, thực sự khiến cho người khác không thể chấp nhận nổi.”
Ella cười khổ một tiếng rồi nói: “Tiểu Thất, Tiểu Nghĩa, các cháu ngồi đi.”
Lưu Nghĩa vẫn đang chấn động đến mức há hốc miệng, nghe thấy những lời El nói, Lưu Nghĩa như người mộng du ngồi bên cạnh Thẩm Thất.
“Nếu