Thẩm Thất lại trợn tròn mắt: "Cái gì? Như vậy cũng được á? Anh ta không sợ các du khách sẽ quấy rầy giấc ngủ của tổ tiên sao?".
"Ngốc ạ! Tất nhiên phải cách ra ra rồi!".
Hạ Nhật Ninh nói: "Hơn nữa chỗ mộ phần ở địa thế dốc đứng, mộ địa thì chỉ là làm cho có.
Nói trắng ra, vẫn phải thêm yếu tố núi non và phong cảnh vào".
Thẩm Thất không đồng ý: "Việc này để anh ta đi phản ánh với lãnh đạo thành phố là được mà! Sao phải phí sức như vậy?".
"Em nghĩ là đám lãnh đạo cấp cao đó sẽ nghe lời một trưởng trấn, tùy tiện sử dụng công quỹ, tu sửa một dự án có lẽ sẽ không kiếm được tiền sao?".
Hạ Nhật Ninh cười: "Trừ phi người Mạc gia trấn có thể kéo đủ vốn trước, thì bên trên mới xem xét cho.
Hơn nữa chỉ là xem xét, còn đồng ý hay không thì khó nói".
Thẩm Thất nháy mắt liền tỉnh ngộ: "Em hiểu rồi! Mạc tộc trưởng vừa muốn tiền của nhà họ Hạ, vừa muốn thế lực nhà họ Hạ! Thật gian trá!".
"Cuối cùng em cũng hiểu ra rồi".
Hạ Nhật Ninh cười khẽ: "Anh ở lại chính là vì muốn qua lại với đám quan chức kia.
Chuyện này chỉ có anh ra mặt mới có hiệu quả".
"Em hiểu rồi".
Thẩm Thất gật đầu: "Cáo mượn oai hùm chứ gì".
Hạ Nhật Ninh cười đáp: "Cũng có thể nói như vậy.
Nếu anh không đích thân ra mặt, rất có thể đối phương sẽ qua loa có lệ".
Thẩm Thất cố ý ghé sát vào Hạ Nhật Ninh, tinh nghịch nói: "Em cũng mượn anh giương oai tác quái một lần ha?".
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhướng lên, tràn ngập ý cười: "Cũng được thôi! Vậy em định tác quái thế nào đây?".
Thẩm Thất cố ý đi vòng quanh Hạ Nhật Ninh một vòng, rồi đột nhiên nhảy lên lưng hắn: "Thế này đi?".
Hạ Nhật Ninh bật cười to, ôm chặt chân Thẩm Thất, dùng sức đẩy lên trên, Thẩm Thất sợ đến mức kêu oai oái, lập tức ôm chặt cổ Hạ Nhật Ninh, chết sống không chịu buông tay.
"Ôm chặt vào, chúng ta bay đây!".
Hạ Nhật Ninh bất ngờ cõng Thẩm Thất chạy đi, làm Thẩm Thất càng sợ không dám nới lỏng tay.
Hạ Nhật Ninh đang cười, Thẩm Thất đang nghịch ngợm.
Hạnh phúc có lẽ chỉ cần như vậy thôi nhỉ?
Tiểu Hạ tách hạt dưa, đi theo sau, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, nói với vệ sĩ Giáp: "Ê này, anh đã yêu bao giờ chưa? Nhìn dáng vẻ ngọt ngào của tổng giám đốc và phu nhân, có nghĩ đến chuyện yêu đương không?".
Vệ sĩ Giáp lặng lẽ đáp: "Con trai tôi năm nay ba tuổi rồi".
Tiểu Hạ lúng túng nhìn hắn: "Coi như tôi chưa nói gì".
Sau đó Tiểu Hạ quay sang hỏi vệ sĩ Ất: "Còn anh? Anh thấy ngưỡng mộ không?".
Vệ sĩ Ất lặng lẽ nhìn Tiểu Hạ: "Tôi sinh đôi rồi".
Tiểu Hạ không thể tiếp tục tách hạt dưa nữa, quay sang hung dữ trợn mắt nhìn vệ sĩ Bính và vệ sĩ Đinh: "Đừng nói với tôi là hai anh cũng con cái đầy đàn rồi nhé!".
Vệ sĩ Bính nghiêm túc trả lời: "Quả thực không có"
Lúc này Tiểu Hạ mới hài lòng, tiếp tục cắn hạt dưa.
"Nhưng mà, tôi với bạn gái yêu nhau mười năm rồi, trước mắt đang chuẩn bị cho lễ cưới".
Vệ sĩ Bính bồi thêm một cú.
Thế là, hạt dưa của Tiểu Hạ, không thể cắn tiếp được nữa!
Thực sự chỉ muốn lật bàn á!
Bốn trợn lý cấp cao như chúng tôi còn chưa mảnh tình vắt vai mà?
Anh anh anh anh các anh dám đi trước mặt chúng tôi sao?
Không công bằng!
"Thôi được rồi, tự nhiên tôi thấy đói quá, các anh tiếp tục theo sát, tôi đi kiếm gì đó ăn đã".
Tiểu Hạ vừa dứt lời liền quay người đi luôn, trở lại bên cạnh Tiểu Xuân bắt đầu khóc lóc ỉ ôi: "Tiểu Xuân à! Bọn họ đều có đối tượng cả rồi, vì sao chúng ta vẫn còn cô đơn? Chúng ta không xấu! Cũng không nghèo! Vì sao không ai muốn vậy?".
Tiểu Xuân lạnh nhạt liếc nhìn Tiểu Hạ, chỉ vào vị đầu bếp bản địa đang ra sức thái rau ở cửa phòng bếp, đó là một nữ đầu bếp hơn 40 tuổi nặng chừng 100 kg.
Tiểu Xuân hỏi: "Như vậy cậu có muốn không?".
Hạt dưa trong tay Tiểu Hạ rơi đầy đất: "Năm nay tôi mới hai tám! Bà ấy đáng tuổi mẹ tôi rồi!".
Tiểu Xuân xòe tay: "Vậy chẳng phải xong rồi sao? Không phải không ai muốn chúng ta, chỉ là chưa tìm được người phù hợp thôi".
Tiểu Hạ nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: "Thật vậy chăng?".
"Chắc chắn là vậy! Được rồi, tôi phải đi dọn phòng cho tổng giám đốc và phu nhân.
Anh đi theo họ đi".
Tiểu Xuân bỏ lại mấy lời này, rồi xách hòm đi vào phòng.
Tiểu Hạ đứng nguyên tại chỗ, ngẩng lên nhìn trời, âm thầm cổ vũ chính mình: "Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy!".
Đúng lúc này, một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước cửa.
Tiểu Hạ lập tức nhìn sang.
Cửa xe mở ra, Sùng Minh và Thẩm Lục bước xuống.
Tiểu Hạ lập tức kêu lên: "Thẩm tiên sinh? Sao anh lại tới đây?".
Thẩm Lục vừa trông thấy Tiểu Hạ, liền mỉm cười nói: "Các cậu đến cả rồi à? Tiểu Thất đâu?".
"Phu nhân và tổng giám đốc đang yêu đương ở đằng kia".
Tiểu Hạo cao giọng đáp.
Khi hắn nhìn thấy Sùng Minh, khuôn mặt có hơi cứng lại.
Năm đó hắn từng truy sát Sùng Minh đó!
Giờ cứ gặp lại nhau như vậy, ha ha ha ha, lúng túng quá.
Sùng Minh híp mắt nhìn Tiểu Hạ, mỉm cười đầy mờ ám: "Mấy năm không gặp, anh bạn vẫn đáng yêu như vậy".
Đáng yêu cái con mẹ ông!
Tiểu Hạ nói thầm trong lòng.
Nhưng Tiểu Hạ không thể không rắn mặt chào hỏi: "Sùng Minh tiên sinh vẫn mạnh khỏe chứ?".
"Cũng được, không có thằng nhóc cậu truy sát đằng sau, cuộc sống thanh thản hơn rất nhiều".
Sùng Minh hoàn toàn không e ngại chuyện này.
Tiểu Hạ cười ngượng, nói: "Hiện giờ Sùng Minh tiên sinh và tổng giám đốc tôi coi như là quan hệ hợp tác rồi, chuyện trước kia thôi không nhắc lại nữa nhé? Hơn nữa, vì sao năm đó lại truy sát Sùng Minh tiên sinh, lý do chắc khỏi cần nói nhỉ?".
"Tất nhiên là không cần!".
Sùng Minh lập tức đáp.
Hắn cũng không muốn để Thẩm Lục biết, năm đó hắn còn có tâm địa bất chính đối với Hạ Nhật Ninh.
Tiểu Hạ cũng cười ý nhị, nói: "Không biết hai vị đã tìm được chỗ ở chưa? Trong vùng hình như không có khách sạn cao cấp".
Tiểu Hạ vừa dứt lời, xa xa liền vang lên giọng nói ngạc nhiên vui mừng của Thẩm Thất: "Anh? Anh đã đến rồi à!".
Thẩm Lục vừa quay lại đã trông thấy Thẩm Thất.
Thẩm Thất bỏ mặc Hạ Nhật Ninh, chạy như bay về phía Thẩm Lục.
Khoảnh khắc được Thẩm Thất ôm lấy, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Lục càng rạng rỡ hơn.
"Anh, em nhớ anh lắm".
Thẩm Thất tựa như một cô nữ sinh, ỷ lại nhìn Thẩm