“Tôi không có rung động mà! Tôi không hề thật lòng với những hotgirl đó!” Văn Nhất Phi biện hộ.
“Vậy còn Phùng Khả Hân thì sao?” Hạ Nhật Ninh không hề nể mặt lật tẩy anh ta.
“Tôi…” Văn Nhất Phi trả lời một cách xấu hổ: “Lúc ấy tôi cũng chỉ rung động khi còn nhỏ mà thôi! Còn bây giờ thì đã không còn nữa rồi!”
“Nhất Phi, nể mặt mọi người đều là bạn bè của nhau, tôi mới nhiều lời với anh như vậy.” Hạ Nhật Ninh lắc đầu một cách bất lực: “Bài học kinh nghiệm của tôi với Tiểu Thất chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ sao? Năm đó tại sao Tiểu Thất lại chia tay tới tôi, anh đều quên hết rồi sao? Dù anh không hề rung động với Phùng Khả Hân, nhưng liệu anh có thể đảm bảo Phùng Khả Hân không có ý gì khác với anh sao?”
“Người mà cô ta yêu thích trước kia là anh mà! Cô ta có thể có ý gì với tôi được chứ?” Văn Nhất Phi vẫn chưa chịu tin.
“Thích tôi sao? Hơ hơ.” Hạ Nhật Ninh vừa cười vừa lắc đầu: “Anh đó, anh vẫn cần phải chịu thiệt thòi hơn nữa mới chịu tin chứ gì.”
Sau khi nói xong thì Hạ Nhật Ninh bèn xoay người đi tìm Thẩm Thất.
Để lại Văn Nhất Phi tại đó, cứ nhíu đôi chân mày lại, vẫn không chịu tin sự thật.
Thẩm Thất nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đi tới, chợt mỉm cười nghênh đón hắn: “Anh bàn xong rồi sao?”
Hạ Nhật Ninh mỉm cười gật đầu: “Cũng là chuyện nhỏ mà thôi.”
Lưu Nghĩa nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đã tới nên chủ động đi tìm người khác nói chuyện.
Bởi vì Lưu Nghĩa bảnh bao, nên cô đi đến đâu cũng đều có vô số cô gái chạy đến làm quen.
Khi họ biết Lưu Nghĩa là con gái, đều vô cùng kinh ngạc, sau đó tụ tập càng nhiều người hơn nữa.
Có rất nhiều cô gái mạnh dạn bóp cánh tay của Lưu Nghĩa, cảm nhận sức mạnh từ cơ bắp của cô.
Dù sao thì bọn họ không thể sờ mó đàn ông một cách quang minh chính đại, nhưng sờ mó con gái thì được mà.
Lưu Nghĩa đối với những cô gái không có ý xấu, đều rất khoan dung độ lượng, cứ mặc cho họ sờ cơ bụng và bắp tay của mình.
Văn Nhất Phi từ xa nhìn thấy cảnh này, cảm thấy quả thật là tức chết đi được.
Anh cũng muốn bóp thử.
Phạm Thành Phạm Ly cùng nhau cười phá lên khi nhìn thấy cảnh này, nhưng ánh mắt họ vẫn không hề lay động chút nào cả.
Đối với họ mà nói, tình yêu cũng chỉ là thứ lãng phí sinh mạng mà thôi, không hề có chút ý nghĩa gì cả.
Khi mọi người đều đang tiếp khách, thì Mạc đại ca đang chán chường ngay trong thị trấn.
Suy đi nghĩ lại, ông ấy vẫn nảy sinh chút hứng thú đối với người con gái đã lấy đi chiếc áo choàng vàng đó.
Có cần phải đi xem thử, rốt cuộc người đó là người như thế nào không nhỉ?
Mạc đại ca là một người chủ động, nếu đã nghĩ như vậy rồi, thì sẽ quyết định làm như vậy!
Anh hất người lên, nhảy một cái từ giường xuống đất, mặc lại quần áo rồi đi qua đó.
Với thân thủ của Mạc đại ca, ông ấy trực tiếp né khỏi những người canh giữ, đi đường vòng ra sau, sau đó trèo qua tường đi mất.
Vừa đi đến cửa sổ, thì Mạc đại ca đã nhìn thấy một người con gái trẻ trung xinh đẹp, đang chăm chú đọc sách.
Khí chất của cô ấy khác hoàn toàn với vẻ bảnh bao của Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa là không cách nào phân biệt được gái hay trai.
Nhưng cô ấy lại là anh hùng của các nữ nhi.
El đọc rất say sưa, vừa đọc vừa viết vẽ gì đó.
Cô ấy không hề phát hiện bên ngoài đang có người đang nhìn trộm cô.
Sự thật là, cô ấy bị nhốt ở đây, những cử động hằng ngày của cô ấy đều bị giám sát chặt chẽ bởi người khác.
Cho nên, cô ấy cũng không hề quan tâm khi có thêm ánh mắt của một người nhìn cô.
May là những người trong Mạc Gia Trấn không hề làm khó cô, chỉ là hạn chế những cử động của cô mà thôi.
Cho nên, những công việc thường ngày của cô không hề bị tạm ngưng.
Bây giờ, El đang làm công việc sửa chữa những lỗ hỏng của lịch sử.
Đây là công việc cuối cùng mà cô ấy hứa sẽ hoàn thành với đại học H.
El đã làm trong một thời gian rất lâu, cảm thấy cơ thể mệt mỏi vô cùng.
Cô bỏ cây viết trong tay xuống, ngồi tại chỗ làm những động tác thả lỏng cho cổ tay, cổ, và những động tác kéo gân đơn giản nữa.
Động tác này của cô, bộc lộ hết những ưu điểm đẹp đẽ trên cơ thể ra ngoài.
Mạc đại ca nhìn thấy cô ấy phơi bày hết những ưu điểm trên cơ thể mình trong vô giác, chợt ôm lấy bắp tay của mình lại.
Mạc đại ca phải ra chiến trường nhiều năm, cơ bắp khắp toàn thân của ông quả thật là có thể so sánh với những nam chính trong phim gián điệp của Hollywood.
Ai cũng nói những người thích thể thao đều trẻ trung.
Mạc đại ca tuy đã bốn mươi bốn tuổi rồi, nhưng thời gian vẫn thiên vị với ông, nhìn ông trông chỉ ba mươi năm, ba mươi sáu tuổi mà thôi.
Hèn gì Hạ Nhật Ninh nói hai người họ rất thích hợp với nhau.
Nếu cho họ ở bên nhau lúc này, thì đúng là rất xứng đôi vừa lứa.
El đang dự định đứng dậy để làm những động tác thể dục đơn giản, nhưng vừa ngước đầu lên thì đã nhìn thấy Mạc đại ca đang đứng ngoài cửa sổ.
El vô cùng bất ngờ, cứ đứng ngây ra tại chỗ.
Khóe miệng của Mạc đại ca cong lên, nhưng vẫn thản nhiên đứng đó nhìn cô.
El nhìn sang bên trái sau đó lại nhìn sang bên phải, khi xác nhận đối phương đang nhìn mình, thì mới lấy tay chĩa vào mũi của mình.
Ám chỉ anh tìm tôi sao?
Mạc đại ca chợt hiểu được ngôn ngữ cơ thể của El, khẽ gật đầu với cô.
El làm một tư thế nhún vai mà người Mỹ thích nhất, sau đó làm một động tác xin mời vào.
Mạc đại ca lúc này mới từ từ đi tới, sau đó nhảy thẳng vào trong từ cửa sổ.
“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” El hỏi.
“Sao cô không hỏi xem tôi là ai?” Mạc đại ca hỏi ngược lại.
El mỉm cười nói: “Còn phải hỏi sao? Tại sao tôi lại ở đây chứ? Lí do không phải đã rất rõ ràng rồi sao?”
Mạc đại ca mỉm cười một cái nói: “Nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi cũng khó lòng tin được.”
“Thấy rồi thì cũng khó tin như vậy, có đúng không?” El không hề bận tâm hỏi.
“Đúng vậy.
Nếu không nhìn thấy tận mắt, thì tôi rất khó tin được cô đã là người bốn mươi mấy tuổi rồi.” Mạc đại ca nói.
El tự mỉa mai nói: “Nếu là lúc trước, khi tôi nghe thấy câu này, thì nhất định tôi sẽ đánh anh!”
Mạc đại ca cười phì một tiếng nói: “Còn bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì tôi có thể tự hào mà nói, không sai, tôi đã bốn mươi mấy tuổi rồi.
Không phục sao? Có ngon thì đánh tôi đi!” El cười nói.
Mạc đại ca giơ ngón tay cái lên: “Tôi xin chịu thua.”
El cười: “Mời anh ngồi, ở đây tôi cũng không có gì tốt để tiếp đãi cả.
Có muốn uống ly trà không?”
“Được.” Mạc đại ca ngồi lên chiếc ghế ở một bên, nhìn đống văn bản và những nét chữ thanh tú chất đầy trên bàn, bèn hỏi: “Thật không ngờ cô ở nước ngoài nhiều năm, mà tiếng việt của cô vẫn viết đẹp được