Mắt Hạ Nhật Ninh hơi nhướng lên: “Muốn.”
Nghe câu trả lời của Hạ Nhật Ninh, Sùng Minh quả nhiên cười to lên, nói: “Người đời khó mà ngờ được, đường đường là Hạ Nhật Ninh - Tổng tài của tập đoàn Hạ thị, lại là một người có tham vọng mãnh liệt như thế đấy?”
“Trên đời này, có ai mà không có tham vọng?” Hạ Nhật Ninh cười nhẹ: “Nếu không có đủ số tiền cược, anh nghĩ, trên đó có đánh giá tôi tốt thế không?”
“Gian thật!” Sùng Minh lắc đầu: “Gia đình họ Thẩm gặp phải anh, đúng là không may cho họ rồi.
“Không dám không dám.” Hạ Nhật Ninh càng cười gian hơn: “Được rồi, đừng phí lời nữa.
Anh còn thăm dò được chuyện gì nữa?”
Sùng Minh vừa đưa tay lên, đám người đó rút lui như thủy triều, chỉ còn lại người đàn ông dở sống dở chết, nằm hấp hối dười đất.
Sùng Minh không giết anh ta, là để anh ta phải chết trong sự hoảng sợ.
Hành hạ anh ta từng chút một.
Rồi mới từ từ chết đi.
“Địa bàn của Charley rất nhiều, một mình tôi ăn không hết, nhưng để tìm được một người phù hợp để cùng ăn thì đích thực không phải chuyện dễ dàng.” Sùng Minh đợi đến khi không còn ai xung quanh, cũng không muốn nói vòng vo với Hạ Nhật Ninh nữa, mà nói thẳng vào vấn đề luôn.
Hạ Nhật Ninh không dẫn theo ai qua đây, cũng đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi.
Sùng Minh không thể nhìn không ra.
Tất cả đều là người thông minh mà.
Một trong số các địa bàn của anh ta nằm ở Tây Á, tôi không ăn được.
Thuộc về anh.” Sùng Minh nói đơn giản: “Địa bàn bên Châu Âu, thuộc về tôi, tôi có thể tiêu hóa hết.”
Hạ Nhật Ninh hơi nhíu mày, nói: “Anh đúng là tính giỏi thật! Địa bàn bên châu Âu là miếng thịt mỡ to.
Còn địa bàn nghèo nàn bên Tây Á thì cho tôi à?”
“Biết ngay anh sẽ nói vậy mà.” Sùng Minh nhìn lướt qua Hạ Nhật Ninh: “Địa bàn bên châu Âu, cho phép thế lực của anh thâm nhập vào, vậy được rồi chứ?”
Ngón tay suông dài của Hạ Nhật Ninh đang nhẹ nhàng chạm vào một câu slogan của thập niên tám mươi được treo trên tường, nói một cách chậm rãi: “Nếu tôi nói địa bàn châu Âu thuộc về tôi, và tôi cho phép thế lực của anh thâm nhập vào thì sao? Anh có đồng ý không?”
“Thế anh còn muốn cái gì?”Sùng Minh biết chắc buổi đàm phán này không suôn sẽ vậy đâu.
Muốn tùy tiện đá Hạ Nhật Ninh ra ngoài, là chuyện mà nghĩ cũng không cần nghĩ!
Anh ta không cắn thêm vài miếng là may lắm rồi!
Nhưng Sùng Minh chỉ có thể hợp tác với Hạ Nhật Ninh.
Tại vì, anh ta thật sự đã đắc tội với rất nhiều người.
Vả lại Hạ Nhật Ninh có bùa hộ thân, có kim bài miễn tử.
Có thể bảo vệ anh ta làm rất nhiều chuyện.
Cho nên dù biết mình thiệt thòi, anh vẫn sẽ hợp tác với Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh chính vì đã nắm bắt được điểm yếu này của Sùng Minh, vả lại còn dùng Thẩm Lục để uy hiếp anh ta, cho nên dù không muốn thì Sùng Minh vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.
Ai biểu anh ta ham muốn có được Thẩm Lục chứ?
Không nghe lời thì có thể làm được gì?
“Tôi cần một phần ba thị trường bên châu Âu, và Tây Á, Trung Á đều thuộc về tôi, còn châu Phi thì chúng ta cùng quản lý.
Còn Châu Mỹ và châu Úc, tôi không hứng thú lắm, cho anh luôn.
Chỉ cần là địa bàn của Charley, thì cả hai chúng ta đều phải cùng nhau chiếm lấy.
Nhưng, chỉ trong giới hạn địa bàn của Charley.” Hạ Nhật Ninh tiện thể nói luôn.
Sùng Minh biết Hạ Nhât Ninh xấu, nhưng không ngờ Hạ Nhật Ninh lại xấu đến mức độ này!
“Trung Á và Tây Á đều thuộc về anh à? Vậy cả châu Á chẳng phải đều là của anh rồi à! Còn Châu Phi, cái gì mà tôi với anh cùng quản lý? Có ba mẹ anh ở châu Phi, người của tôi sao dám làm việc chứ? Anh còn chiếm một phần ba của châu Âu, vậy tôi còn có thể kiếm bao nhiêu tiền đây?” Sùng Minh phản đối ngay lập tức: “Không được, châu Âu phải thuộc về tôi.”
“Chẳng phải còn châu Mỹ và châu Úc sao?” Hạ Nhật Ninh tiếp tục tận hưởng xung quanh khu vực công xưởng cũ kỹ mang đầy mùi máu tanh một cách nhàn hạ, có vẻ không giống đang đàm phán, mà giống đang đi du lịch.
“Nói đùa gì vậy! Địa bàn bên châu Mỹ và châu Úc của Charley chỉ đếm trên đầu ngón tay, có được bao nhiêu chỗ chứ?” Sùng Minh cảm thấy tim mình như muốn nổ tung.
Trong phút chốc anh ta hối hận, anh ta thật sự phải hợp tác với con ác quỷ đội lốt thiên thần như Hạ Nhật Ninh sao?
“Nè, đâu có nói vậy được.” Hạ Nhật Ninh quay đầu, cười rạng rỡ: “Chân muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt.
Huống hồ, đừng tưởng tôi không biết, anh vẫn đang dòm ngó miếng đất bên châu Phi.”
Sùng Minh sờ vào cằm: “Gì?”
Hạ Nhật Ninh nói nhỏ nhẹ: “Những gì tôi cho anh, đều là những thứ mang lại lợi ích cho anh trong lương lai.
Chắc anh không muốn, để anh vợ của tôi phải phiêu bạt với anh suốt đời chứ? Châu Phi, có lẽ là một nơi tốt để an dưỡng tuổi già đó.”
Ánh mắt Sùng Minh vẫn đang lo lắng.
Hạ Nhật Ninh đã đưa tay lên xem đồng hồ, nói: “Anh cứ từ từ mà suy nghĩ.
Tôi phải về đây.
Không có tôi bên cạnh, Tiểu Thất sẽ không ngủ được.
Đương nhiên, loại người cô đơn lẻ bóng, không có được người mình muốn như anh sẽ không thể nào hiểu được tâm trạng này.”
Sùng Minh nhìn Hạ Nhật Ninh không nói gì.
Nếu không phải vì đánh không lại Hạ Nhật Ninh, nếu không phải vì Hạ Nhật Ninh là đối tượng cần phải hợp tác của anh ngay lúc này, nếu không phải vì Hạ Nhật Ninh là em rễ của Thẩm Lục, thì anh ta thật sự rất muốn đánh người đó!
Hạ Nhật Ninh nói xong, liền quay lưng bỏ đi.
Không thèm quan tâm Sùng Minh có đang phân vân không, không thèm hỏi anh ta có đồng ý không!
Dù sao thì, anh cũng đã quyết định thế rồi!
Những người khác chỉ cần làm theo thôi!
Sùng Minh nhìn bóng dáng Hạ Nhật Ninh rời khỏi, hơi nhếch miệng, ánh mắt ma quỷ lóe lên, nhẹ nhàng đưa tay ra dấu.
Một người đứng nấp trong một góc chạy ra như một bóng ma: “Anh Sùng Minh.”
“Chuyển giao hết tất cả tài sản của Charley đi.” Sùng Minh ra lệnh một cách đơn giản.
“Thế, chuyện này có cần phải thông báo cho Hạ Nhật Ninh biết không?” Đối phương vẻ lo ngại.
“Còn thông báo gì nữa? đã phân chia rõ địa bàn rồi.” Sùng Minh nói vẻ nham hiểm: “Đương nhiên, địa bàn là của anh ta, nhưng có một số thứ, có thể được chuyển giao hết trước ngày dự định mà.
Thiết nghĩ, Hạ Nhật Ninh cũng đoán được, tôi đã tự giấu cho mình không ít