Mọi người suy đoán rất sôi nổi, nhà họ Phùng có phải là báo hỉ một cách đột ngột không?
Tin tức Phùng Mạn Luân kết hôn cùng Triệu Văn Văn quá đột ngột!
Tất cả mọi người không hề có sự chuẩn bị!
Hai người đấy nói đính hôn là đính hôn luôn!
Vậy thì có phải Phùng Khả Hân cũng đi theo con đường này không?
Báo hẹn hò với cậu thiếu gia nhà họ Văn là hẹn hò thật luôn?
Vì thế, thái độ của mọi người đối với Phùng Khả Hân bỗng trở nên cung kính, vô cùng cung kính!
Phùng Khả Hân dường như rất tận hưởng hiểu lầm này, từng câu từng chữ đều tỏa ra mùi mờ ám với Văn Nhất Phi.
Những lời mập mờ úp úp mở mở của cô ta khiến người xung quanh càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình.
Văn Nhất Phi hoàn toàn không có tâm trạng để tâm tới những kẻ đó, hắn chỉ muốn tìm thấy Lưu Nghĩa!
Chết tiệt, chỗ này đông như vậy, tìm kiểu gì đây?
Văn Nhất Phi thấy bực mình rồi đấy!
Lưu Nghĩa vốn có vóc dáng rất đẹp, hôm nay còn ăn mặc lộng lẫy, lỡ như gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Không được, hắn nhất định phải bảo vệ cô!
Văn Nhất Phi nói với Phùng Khả Hân: “Được rồi, cô có việc gì thì cô cứ làm luôn đi.
Tôi ra ngoài một lát.”
Không đợi câu trả lời từ Phùng Khả Hân, Văn Nhất Phi đã quay người, bỏ lại tất cả mọi người, cứ thế mà rời đi.
Sắc mặt Phùng Khả Hân không nén được sự tức giận, nhưng dù sao cô ta cũng là đại tiểu thư nhà họ Phùng, không thể thiếu phóng khoáng như Thôi Nguyệt Lam được, vì thế cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với những người khác: “Rất xin lỗi, Nhất Phi là thiếu gia nhà họ Văn, tất nhiên sẽ phải đi xã giao rất nhiều.
Tối nay tuy chỉ là một bữa tiệc nhỏ nhưng cũng có rất nhiều sắp xếp.
Nếu như các vị có gì thắc mắc, cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp các vị chuyển lời.”
Có câu nói này của Phùng Khả Hân, những người khác càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình!
Người ta có thể chuyển lời đó!
Vị trí này làm sao mà bình thường được?
Vì thế mọi người rào rào hỏi Phùng Khả Hân: “Nhà họ Phùng định làm hai lễ hỉ đó hả? Chúc mừng chúc mừng nha!”
Phùng Khả Hân chỉ cười chứ không nói, đợi người ta nịnh hót cho đã rồi mới nói: “Ngày đính hôn của anh trai tôi, các vị nhất định phải đến nha! Nhà họ Phùng chúng tôi lâu lắm rồi không có chuyện vui, cho nên cố gắng hết sức để chuyện tốt nhân hai!”
Câu nói này mang hai tầng ý nghĩa, người khác càng hiểu rõ trong lòng!
“Nhất định rồi!” Mọi người đồng ý tới tấp.
Văn Nhất Phi thoát ra khỏi đám người kia, hoàn toàn không để ý tới người khác, không ngừng tìm kiếm Lưu Nghĩa trong đám đông.
Lưu Nghĩa vừa cao ráo vừa đặc biệt như thế, sao tìm mãi không thấy nhỉ?
Văn Nhất Phi thấy đáy lòng như có lửa đốt, từ từ bùng lên, cháy đượm đến mức khiến hắn nóng ruột.
Chỉ cần nghĩ đến việc có thằng đàn ông khác nhòm ngó vẻ đẹp của Lưu Nghĩa, hắn đã muốn cầm dao giết người rồi!
Vừa quay người lại, Văn Nhất Phi chợt thấy Lưu Nghĩa vừa lấy một ly rượu trái cây từ khay của người bồi bàn, đang tự mình thưởng thức.
Văn Nhất Phi bước vội qua đó, chỉ chớp mắt đã xông tới trước mặt Lưu Nghĩa.
Hắn cứ đứng đờ người ra nhìn Lưu Nghĩa, không nói nổi một từ nào.
Lưu Nghĩa chỉ bình thản nhìn Văn Nhất Phi, nhưng rồi cô phát hiện ra Phùng Khả Hân không đi theo hắn, ánh mắt nhẹ nhàng hơn, cô hỏi: “Có chuyện gì không?”
Bấy giờ Văn Nhất Phi mới hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng, cướp lấy ly rượu trái cây trong tay Lưu Nghĩa, dốc một hơi cạn sạch.
Lưu Nghĩa đang định nói ly này cô đang uống dở rồi, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì Văn Nhất Phi đã uống hết ly rượu.
“Anh tới đây là để tranh giành một ly rượu trái cây với tôi à?” Lưu Nghĩa khoanh tay hỏi.
Vì động tác này của cô, ôi trời ạ, khuôn ngực vốn hơi phẳng bỗng chốc được ép ra thành hình vòng cung.
Văn Nhất Phi nhìn vào mà thấy cổ họng lại khô khốc.
“Em qua đây cùng anh một lát.” Văn Nhất Phi nắm lấy cổ tay Lưu Nghĩa, kéo cô đi về phía trước.
Lưu Nghĩa vốn còn định vùng vẫy, nhưng làm ầm lên ở này thì xấu mặt lắm, vì thế chỉ có thể mặc kệ hắn, cùng hắn rời khỏi đám đông.
Đến hành lang bên ngoài phòng vệ sinh, Văn Nhất Phi đẩy Lưu Nghĩa vào tường rồi cứ nhìn Lưu Nghĩa trong tư thế này: “Tối qua tại sao không nghe giải thích?”
“Không cần thiết.” Lưu Nghĩa bình tĩnh trả lời.
“Tiểu Nghĩa, em trốn tránh anh đơn giản chỉ vì Phùng Khả Hân phải không! Anh đã nghe ngóng rồi, em và Trần Chí Khuê căn bản không phải quan hệ yêu đương gì cả! Đừng coi thường mạng lưới tình báo của anh, cũng đừng coi thường IQ của anh được chứ? Sở dĩ anh không vạch trần là vì lo lắng đến lòng tự tôn của em.” Văn Nhất Phi nói: “Nhưng anh không hiểu nổi, tại sao em cứ cố chấp như vậy?”
“Đúng vậy, thiếu gia nhà họ Văn bản lĩnh cao cường, muốn điều tra chuyện gì cũng dễ như bỡn.” Lưu Nghĩa nhìn hắn với vẻ bình tĩnh: “Anh nói cũng đúng! Đúng là tôi đang trốn tránh anh đấy! Chúng ta vốn dĩ đã không có khả năng, tại sao còn phải lãng phí thời gian của nhau? Bất kể anh với Phùng Khả Hân có phải thật không, đó cũng là tự do của anh.
Qua tiếp xúc và suy xét, phán đoán của tôi nói với tôi rằng, anh và tôi không hợp nhau! Cho nên, tại sao phải dây dưa tiếp nhỉ?”
“Không hợp nhau? Chưa từng thử, sao em đã biết là không hợp nhau?” Đôi mắt đào hoa của Văn Nhất Phi lóe lên vẻ kiên định: “Anh nói hợp là hợp, chúng ta hợp nhau nhất!”
“Chưa chắc?” Lưu Nghĩa phản bác.
Văn Nhất Phi đột ngột tới gần, cúi đầu hôn lên môi Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa hết hồn, nắm lấy cổ tay Văn Nhất Phi định vật ngã hắn.
“Hôm nay cho dù có mất mặt thế nào đi chăng nữa anh cũng không buông tay.” Văn Nhất Phi nói nhỏ nhưng rất ngang ngược: “Tiểu Nghĩa, anh muốn em, chắc chắn phải có được em!”
Ngón tay Lưu Nghĩa bỗng chốc buông lỏng.
Mặc cho Văn Nhất Phi hôn mình.
Hôn sâu hết lần này đến lần khác.
Phùng Khả Hân chạy đi tìm Văn Nhất Phi khắp nơi, nhưng tìm mãi mà không thấy.
Cho đến khi có người nói với cô ta, hình như Văn Nhất Phi đi về phía phòng vệ sinh rồi, Phùng Khả Hân tức tốc đi về phía đó.
Từ đằng xa, Phùng Khả Hân đã thấy Văn Nhất Phi đè Lưu Nghĩa lên tường, hôn sâu đến mức nghiêng trời lệch đất.
Chiếc túi trong tay Phùng Khả Hân bỗng bị siết chặt, khóe miệng vốn mang theo nụ cười đột ngột rũ xuống.
Văn Nhất Phi, Lưu Nghĩa!
Hai người đừng có quá đáng như thế!
Phùng Khả Hân hít một hơi thật sâu, dựa người vào tường.
“Bình tĩnh, mình nhất định phải thật bình tĩnh!” Phùng Khả Hân không ngừng lẩm bẩm nói với chính mình: “Mình với Hạ Nhật Ninh đã không có khả năng rồi, cho nên, nhất