Trình Thiên Cát che kín miệng Triệu Văn Văn, khóe mắt dường như có mang theo ý cười: “Cô bảo Tiểu Thất gọi tôi tới đây là vì cái này à? Văn Văn, cô đúng là vừa ngốc vừa ngây thơ!”
Triệu Văn Văn hất tay Trình Thiên Cát ra, thẹn quá thành giận nói: “Phải, em là đứa ngốc nghếch đó! Nếu em không ngốc thì sao lại cứ nhớ mãi không quên tên đàn ông không có lương tâm như anh hả?”
“Văn Văn, đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không phải là chồng cô!” Trình Thiên Cát đỡ vai Triệu Văn Văn: “Đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, không đáng đâu!”
“Em thấy đáng!” Triệu Văn Văn vẫn còn đang dây dưa.
Trình Thiên Cát bỗng nhiên ngồi dậy khỏi thảm trải sàn, trực tiếp bế Triệu Văn Văn lên, đặt cô ta ở một bên rồi nói: “Được rồi, đừng giở thói cáu kỉnh của con nít nữa! Tiểu Thất còn đang chờ cô ở dưới lầu đó!”
“Anh chỉ sợ là Thẩm Thất sẽ biết chuyện em và anh ở chung một phòng phải không? Anh định đơn phương tình nguyện thủ thân vì cô ta à? Trình Thiên Cát, anh còn dám nói là mình không thích cô ta sao?” Triệu Văn Văn lập tức kích động la lên.
“Cô nghĩ nhiều rồi!” Trình Thiên Cát hờ hững nhìn cô ta: “Tôi chỉ không muốn cô vì nhất thời hồ đồ mà đi nhầm đường thôi.
Được rồi, cô tắm đi, bọn họ đang chờ cô đó!”
Trình Thiên Cát đứng lên khỏi thảm trải sàn, sửa sang lại quần áo một chút, chuẩn bị rời khỏi.
Hắn ta vừa bước được hai bước, Triệu Văn Văn đột nhiên lao tới ôm từ sau lưng hắn ta.
“Thiên Cát, đừng đi mà!” Trong giọng nói của Triệu Văn Văn có một tia khẩn cầu.
Trình Thiên Cát bỗng dừng chân.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Tiểu thư, cậu chủ đến rồi ạ!”
Hai người trong phòng lập tức sửng sốt, nhanh chóng tách ra.
Triệu Văn Văn giơ tay chải chuốt tóc một chút rồi trả lời: “Biết rồi! Cô đi xuống tiếp khách trước đi, cứ nói tôi đang tìm đồ!”
“Vâng thưa tiểu thư!” Người làm bên ngoài lập tức đáp lời.
Nghe tiếng bước chân đã rời đi, Trình Thiên Cát mới nói: “Tôi ra ngoài trước đây.”
“Không cần gấp gáp!” Triệu Văn Văn cười lạnh một tiếng: “Phùng Mạn Luân tới nơi này cũng không phải vì em mà tới vì Thẩm Thất.
Không tin thì anh cứ xem thử đi, anh ta hoàn toàn không thèm để ý em làm gì trong phòng đâu!”
Trình Thiên Cát thấy cô ta như vậy thì hỏi: “Cô cần gì phải làm thế này chứ?”
“Thực ra, người thông minh đúng là không chịu một chút bất lợi nào!” Triệu Văn Văn tự giễu cười, nhìn Trình Thiên Cát nói: “Cứ lừa mình dối người như vậy mà không phải bị người đùa giỡn vòng quanh.
Lừa mình dối người thì dù thua cũng sẽ không oán trời trách đất.
Còn bị đùa giỡn xoay quanh thì cũng chỉ có thể khóc trời đập đất mất mặt mà thôi.”
Trình Thiên Cát thở dài một tiếng.
Dưới lầu, sau khi Phùng Mạn Luân đi vào, nghe người làm báo lại xong, quả nhiên hắn cũng không thèm để ý: “Không sao, tôi ở dưới lầu đợi cô ấy là được! Nói cô ấy không cần phải gấp gáp.”
Nói xong câu đó, Phùng Mạn Luân quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Tiểu Thất, em cực khổ rồi!”
Thẩm Thất cười, lắc đầu: “Không có gì đâu!”
Hạ Nhật Ninh và Lưu Nghĩa đều không nói chuyện Phùng Mạn Luân bỏ thuốc cô cho Thẩm Thất nghe.
Dù sao Phùng Mạn Luân cũng quan tâm Thẩm Thất nhiều năm như vậy, đột nhiên để cô biết được sự thật tàn nhẫn này thì sợ cô sẽ không thể chấp nhận nổi.
Phùng Mạn Luân chỉ bỏ thuốc Thẩm Thất thôi mà đã bị Hạ Nhật Ninh nuốt hết một nửa địa bàn.
Nếu như hắn muốn tìm con đường chết thì Hạ Nhật Ninh sẽ tác thành cho hắn.
Vì thế, Phùng Mạn Luân tạm thời không dám có suy nghĩ xấu xa với Thẩm Thất.
Nhưng không có suy nghĩ xấu xa không có nghĩa là không có động tâm nhỉ?
Nên Phùng Mạn Luân nhịn nửa ngày hoặc cũng có thể là nhịn không nổi nữa nên dùng danh nghĩa của vị hôn thê đến đây gặp Thẩm Thất.
Phùng Mạn Luân nhìn những người khác, những người khác đều là người tinh tường nên tất cả lấy cớ đứng lên rời khỏi đó.
Cả phòng khách chỉ còn Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân.
“Sư huynh, chúc mừng anh!” Thẩm Thất thấy Phùng Mạn Luân thì tìm đại một chủ đề: “Văn Văn gả cho anh cũng coi như là kẻ mạnh hợp tác với nhau.
Nghe nói cổ phiếu của hai nhà vẫn đang tăng, trưa hôm nay mới ngừng tăng lên! Xu hướng tốt như vậy cũng đáng giá ăn mừng chứ nhỉ!”
“Ừ, đúng vậy!” Phùng Mạn Luân cười nhìn Thẩm Thất, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô dù chỉ một chút: “Muốn đi uống một ly chúc mừng với anh không?”
Thẩm Thất vung tay: “Hôm nay không được rồi, tôi còn phải dưỡng da và trang điểm cho Văn Văn nữa.
Ngày mai nhất định sẽ uống với anh một ly nha.
À phải rồi, Văn Văn lên lầu lấy đồ mà sao lâu xuống quá vậy? Anh có muốn lên xem một chút không?”
“Không cần… À không, anh nói là không sao đâu.” Phùng Mạn Luân đổi giọng: “Con gái hay vứt đồ lung tung lắm, tìm không thấy là bình thường.”
Phùng Mạn Luân kín đáo liếc nhìn hướng trên trên một cái.
Hắn rất hài lòng với sự thức thời của Triệu Văn Văn.
Hắn không can thiệp vào việc Triệu Văn Văn kiếm đàn ông ở bên ngoài, tốt nhất là Triệu Văn Văn cũng thức thời như vậy, không nên rảnh rỗi nhúng tay vào chuyện của hắn.
Dù sao hắn cũng sẽ không dây dưa với Triệu Văn Văn quá lâu.
Thẩm Thất có hơi xấu hổ nhìn thoáng qua Phùng Mạn Luân.
Trời ạ, rốt cuộc mình có nên nói cho Phùng Mạn Luân biết sự thật là Triệu Văn Văn đi lên lầu với Trình Thiên Cát không đây?
Hơn nữa còn đi lâu như vậy!
Bất kể hai người kia có chuyện gì hay không thì thế này cũng sẽ khiến người khác nghĩ nhiều.
Nhưng Trình Thiên Cát lại là bạn của cô.
Loại chuyện phản bội bạn bè này thì cô không làm được.
Nhưng Phùng Mạn Luân cũng là sư huynh của cô.
Cô cũng không làm được chuyện lừa dối sư huynh đâu!
A, thật rối rắm, thật khó xử!
Phùng Mạn Luân ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Tiểu Thất, nghe nói em tính đón Thẩm Duệ và Thẩm Hà từ Đông Bắc qua hả?”
“Đúng rồi!” Thẩm Thất gật đầu: “Xa mấy đứa nhỏ lâu như vậy, tôi cũng rất nhớ bọn nhỏ.
Ngày nào Tiểu Hà đều lẩm bẩm muốn qua đây, nhưng vẫn chưa tìm được trường học phù hợp nên mới dây dưa tới giờ.”
Phùng Mạn Luân hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”
“Không cần, không cần đâu! Nhật Ninh nói là anh ấy đã liên lạc được rồi.
Thật ra chuyện này cũng không cần gấp gáp gì.
Mẹ tôi ở bên kia cũng hy vọng bọn nhỏ ở Đông Bắc vài ngày.
Tuổi bà ngoại càng ngày càng lớn, có bọn nhỏ ở bên cạnh cũng giúp bà vui vẻ hơn.
Một khi bọn nhỏ tới thì cũng không cần lo bà ngoại luôn uể oải, mất tinh thần nữa.
Đây cũng là nguyên nhân khiiến em không cần tìm gấp.”
Phùng Mạn Luân gật đầu.
Thẩm Thất nói tiếp: “Đương nhiên, sớm muộn gì bọn nhỏ cũng sẽ qua đây.
Trước hết tôi sẽ cố gắng giải quyết xong công việc bề bộn bên người, như vậy khi bọn nhỏ tới, tôi cũng sẽ có thời gian ở bên.
Đợi công