Thẩm Thất sau khi bận xong công việc ở công ty, thì đi đón Triệu Văn Văn dạo phố.
Đi dạo được một lúc, Triệu Văn Văn mượn cớ không khỏe trong người, thế là hai người lại trở về Phùng gia.
Bây giờ mọi người đều không ở nhà, chỉ có Thẩm Thất và Triệu Văn Văn.
Người hầu hình như đối với Thẩm Thất cung kính hơn một chút, cho dù Thẩm Thất là lần đầu đến.
Những người hầu trong nhà đều là người bên cạnh Phùng Mạn Luân lâu năm, cho dù Phùng Mạn Luân không nói, cũng có thể nhìn ra Phùng Mạn Luân quan tâm Thẩm Thất như thế nào.
Cho nên, người hầu trong nhà nào dám chậm trễ?
Đừng thấy nữ chủ nhân mới của Phùng gia là Triệu Văn Văn.
Nhưng trong lòng chủ nhân, địa vị ai quan trọng nhất, thì người đó mới là chủ nhân thực sự.
Triệu Văn Văn cho người hầu rời khỏi, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Thẩm Thất và Triệu Văn Văn hai người.
Thẩm Thất vừa muốn đề nghị Triệu Văn Văn đi nghỉ ngơi, Triệu Văn Văn lại đột nhiên nói: “Tiểu Thất, cô thấy qua hầm rượu của Phùng gia chưa?”
Thẩm Thất lắc đầu: “Chưa, sao thế?”
“Tôi cũng chưa đi qua.
Chi bằng chúng ta cùng đi xem thử thế nào?” Triệu Văn Văn nói: “Cô thích rượu nào thì cứ lấy đi, tôi nghĩ, Mạn Luân không ngại tặng cho cô đâu.”
“Bỏ đi, tôi rất ít khi uống rượu.” Thẩm Thất xua tay: “Trong hầm rượu của sư huynh, có lẽ đều là bảo bối của anh ấy, tôi vẫn không nên lấy vật yêu thích của người ta thì hơn.”
Triệu Văn Văn đột nhiên nhìn Thẩm Thất với ánh mắt năn nỉ: “Cô cứ đi cùng với tôi đi.”
Ánh mắt Thẩm Thất nhấp nháy, hình như hiểu ra, đây là Triệu Văn Văn có chuyện muốn nói với riêng mình.
Nhưng những lời đó không thể nói ở đây.
Cô ấy đây là muốn trốn ai?
Thẩm Thất gật đầu: “Được rồi, thế thì tôi không khách sáo nữa! Mong rằng sư huynh sẽ không đau lòng là được.”
Triệu Văn Văn vội đứng dậy, kéo lấy tay Thẩm Thất đi về hướng vị trí hầm rượu.
Những người hầu nghe hai người họ muốn đi hầm rượu, liền mở cửa hầm rượu ra, đồng thời đứng ở ngoài chờ.
Từ chỗ ở cho đến hầm rượu, có một khoảng cách không nhỏ.
Triệu Văn Văn cứ kéo lấy cổ tay Thẩm Thất, nắm thật chặt, cứ như sợ Thẩm Thất chạy mất vậy.
Thẩm Thất cảm thấy kỳ lạ.
Biểu hiện này của Triệu Văn Văn, hoàn toàn không giống như người đắm chìm trong sông tình yêu.
Lại giống như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng vậy.
Đẩy vẻ cảnh giác, bất an, lo sợ.
Nhưng hôm qua khi họ đính hôn, dáng vẻ dựa dẫm vào nhau, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, rõ ràng là động tác của những người đang yêu say đắm mới có.
Đây rốt cuộc là chuyện gì đây?
Khi đến trước cửa hầm rượu, Triệu Văn Văn đột nhiên dừng lại, cánh tay càng dùng sức mà nắm, nắm đến Thẩm Thất đều cảm thấy đau.
“Nhanh vào trong.” Nhỏ giọng nhanh gọn nói một câu, Triệu Văn Văn liền đẩy Thẩm Thất vào trong.
Thẩm Thất như là bị một cú vấp, liền xông vào bên trong hầm rượu.
Sắc mặt Triệu Văn Văn có vẻ hoảng hốt liền đóng chặt cửa hầm rượu lại.
Thẩm Thất càng cảm thấy không ổn.
Đôi tay Triệu Văn Văn không ngừng đổi vị trí, cứ thế cầm lấy nắm đắm, nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, xin lỗi.
Cả Phùng gia, chỉ có ở đây là không có giám sát.”
Mắt Thẩm Thất liền mở to ra.
“Tiểu Thất, cô phải giúp tôi!” Triệu Văn Văn đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Thẩm Thất, bởi vì căng thẳng, tay của Thẩm Thất cũng run rẩy theo.
“Van Văn, cô rốt cuộc bị sao thế?” Thẩm Thất vẫn rất bình tĩnh mà nhìn Triệu Văn Văn.
Triệu Văn Văn lúc này, làm gì còn phong thái của nữ hoàng catwalk?
Cô ấy giờ đây, chỉ là một người phụ nữ không nơi nương tựa.
“Tiểu Thất, cô thề đi, những lời mà hôm nay tôi nói với cô, bất cứ ai cũng không thể nói! Nếu không, thì tôi sẽ chết chắc.” Triệu Văn Văn căng thẳng nhìn Thẩm Thất, sắc mặt do quá căng thẳng, mà có phần trắng bệch.
Thẩm Thất gật đầu: “Được, tôi đảm bảo tôi không nói ra.”
“Tôi và Phùng Mạn Luân, thực ra không yêu nhau.” Triệu Văn Văn nói: “Tôi kết hôn với anh ấy, là vì Triệu gia.
Chỉ có địa bàn và mối quan hệ của Phùng gia mới có thể cứu giúp Triệu gia.”
Thẩm Thất mở to mắt ra: “Thế sư huynh tôi đối với cô...”
“Anh ấy cũng không yêu tôi.
Còn việc anh ấy thích ai, cô tự hỏi anh ấy là sẽ biết.” Triệu Văn Văn vẫn không dám nói quá nhiều về chuyện của Phùng Mạn Luân.
“Thế cô hối hận rồi sao?” Thẩm Thất hỏi.
Loại hôn nhân chính trị này, cô ấy không nói gì được.
Nói cho cùng trong giới thượng lưu, loại chuyện này không hiếm gì.
Thẩm Thất từ nhỏ tới lớn cũng xem như là lớn lên trong giới này, quy tắc này, cô ấy hiểu.
Năm đó khi cô ấy lấy Hạ Nhật Ninh, không phải cũng là môt loại liên hôn sao?
Năm đó, cô ấy vì anh trai, thay Thẩm Ân Ân đám cưới, làm trái với lòng mà thành nhị thiếu phu nhân Hạ gia.
Chỉ là hình như cô ấy may mắn hơn Triệu Văn Văn, bởi vì cô ấy cuối cùng cùng với Hạ Nhật Ninh yêu thương lấy nhau.
Bây giờ Triệu Văn Văn vì Triệu gia mà đính hôn với Phùng Mạn Luân, cùng với cô ấy năm đó cũng chẳng khác gì nhau?
Cho nên Thẩm Thất mới hỏi Triệu Văn Văn như thế.
Triệu Văn Văn lắc đầu: “Tôi không phải hối hận, mà là lo Phùng Mạn Luân sẽ không làm theo ước hẹn! Cô có biết không? Sáng nay sau khi cô rời khỏi, tôi gọi điện về nhà.
Số tiền mà Phùng Mạn Luân hứa sẽ cho Triệu gia, không có chuyển tới tài khoản.”
Mắt Thẩm Thất liền mở to ra: “Hai người lúc đầu là ước hẹn như thế nào?”
“Được rồi.
Tôi thừa nhận, lúc đó là do tôi tìm đến Phùng Mạn Luân trước.
Bởi vì từ lúc đó, Triệu gia đã bắt đầu xuống dốc.
Nếu không tìm ra nguồn tài chính, Triệu gia rất có khá năng bị phá sản và thanh lý lại.
Thế là, người nhà kêu tôi nên chọn Phùng gia.
Phùng gia lúc đó, vẫn rất phồn vinh, không ai sánh bằng.
Tôi đi gặp Phùng Mạn Luân, thậm chí tôi đem thành ý của mình ra, nhưng Phùng Mạn Luân vẫn từ chối.
Sau đó, khi tôi bỏ cuộc, Phùng Mạn Luân lại chủ động tìm đến tôi, muốn liên hôn với tôi.”
“Lần này Phùng Mạn Luân đem theo thành ý của anh ta, một phần hợp đồng dạy cộm.
Triệu gia và Phùng gia cùng nhau trao đổi cổ phần, nếu như thế, Phùng Mạn Luân dù cho có nuốt trọn Triệu gia, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Chỉ cần tôi nắm chặt lấy số cổ phần đó, thì anh ta không thuận lợi như thế mà nuốt trọn.”
Thẩm Thất gật đầu, bày tỏ đồng ý.
“Tôi và gười nhà, tính toán đều rất tốt.
Chỉ cần Phùng gia chịu đổ vào số vốn này, Triệu gia sẽ có thể sống lại hoàn toàn.” Triệu Văn Văn nói: “Cho nên chúng tôi nhanh chóng định ngày đính hôn, chính là vì để sớm ngày lấy được số tiền đó.
Theo ước hẹn, sau lễ đính hôn, Phùng Mạn Luân sẽ đem tiền gửi vào tài khoản của Triệu gia.
Nhưng