Lời của Trần Chí Khuê vừa nói xong, mọi người xung quanh đồng thời nhìn về hướng Thẩm Thất.
Ấy chà, đừng nhìn người ta là kẻ thô kệch, diễn tả cũng khá là thích hợp!
Cô gái này trông thật xinh!
Cũng đúng thật là tinh tế, mỏng manh yếu đuối!
Thẩm Thất bình tĩnh trả lời: “Ừm, tôi rất vui vì anh nhớ tôi.”
Trần Chí Khuê đối với người nhỏ nhoi tinh tế, cứ mang theo một phần cẩn thận thận trọng, cả nói chuyện cũng mang theo ý đó.
“Cô xinh đẹp thế kia, muốn quên cũng khó.” Trần Chí Khuê chính là người thô kệch, nói chuyện rất thẳng thắn.
Sau khi Trần Chí Khuê nói xong, liền bày tỏ lòng thủy chung với Lưu Nghĩa: “Nhưng, tôi thích kiểu người như Tiểu Nghĩa.
Cô nhỏ nhắn tinh tế, tôi sợ sẽ làm hỏng! Vẫn là như Tiểu Nghĩa vậy cứng cỏi hơn!”
Phụt~mọi người xung quanh đều bật cười ra tiếng!
Cả anh cảnh sát chỉ huy cứu hộ cũng phá công, trực tiếp quay người sang cười.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa nhìn nhau, đồng thời hết cách mà lắc đầu.
Đều nói đầu óc ngu si,tứ chi phát triển.
Khi xưa họ chưa tin.
Thì ra trên thế giới này, đúng thật là có sinh vật như thế.
Thẩm Thất thanh giọng nói: “Ừm, điều này tôi biết.
Tôi muốn nói chuyện với anh, có được không?”
Trần Chí Khuê do dự một lát: “Được.”
Cô gái yếu ớt thế kia nói chuyện cùng anh ta, anh ấy rất không tiện từ chối.
“Vậy đi, tôi vào thẳng chủ đề.” Thẩm Thất mở miệng nói: “Anh có phải là từ nhỏ đã bắt đầu luyện quyền anh? Khi đó cùng anh luyện quyền anh còn có những người khác chứ?”
Trần Chí Khuê không biết Thẩm Thất muốn nói gì, chỉ có thể theo lời câu ấy trả lời: “Đúng thế, tôi 5 tuổi là theo sư phụ.
Lúc đó, sư phụ chưa về hưu, khi nào rảnh rỗi thì chỉ dạy tôi một chút.
Lúc đó, học trò của sư phụ không nhiều, bản thân ông ấy bận không xuể, làm gì có thời gian mà dẫn dắt học trò!”
Thế là sắc mặt sư phụ Lưu Nghĩa liền ngại ngùng.
Có đứa học trò khờ khạo, chính là một trải nghiệm.
“Thì ra đã luyện nhiều năm như thế.
Thế anh thích đánh quyền chứ?” Thẩm Thất chính là cùng anh ấy nói chuyện đời thường, phân tán sự chú ý của anh ấy, tiện người lên cứu hộ.
“Thích chứ! Không thích sao kiên trì được bao nhiêu năm nay? Tôi cũng đánh hơn 20 năm nay! Tiểu Nghĩa cũng thật sự rất thích, chúng tôi đều là bởi vì thích cho nên mới kiên trì tới giờ.
Đừng nhìn tính khí sư phụ chúng tôi không tốt, nhưng đối với chúng tôi vẫn rất tốt.
Tuy rằng thường bị đánh bầm dập, nhưng sau khi đánh xong lại lén lén mua thuốc cho chúng tôi.” Trần Chí Khuê cứ lảm nhảm nói.
Mặt sư phụ Lưu Nghĩa đỏ bừng.
“Thật sự rất tốt! Tôi rất ngưỡng mộ các anh.” Thẩm Thất nói: “Tôi không biết đánh quyền anh, cũng không biết các anh phải cực khổ ra sao.
Nhưng thấy Tiểu Nghĩa trên người thường hay bị thương, thì biết ngay nhất định rất cực rất mệt.
Nhưng cực như vậy mệt như vậy, các anh cũng đã kiên trì được, nói rõ các anh đều đang cố gắng vì ước mơ của mình.”
“Không sai! Tiểu Thất, cô thật biết nói chuyện!” Trần Chí Khuê không kiềm được khen ngợi nói: “Khó trách quan hệ của cô và Tiểu Nghĩa tốt như thế.”
Thẩm Thất cười: “Thế anh có từng nghĩ qua, nếu như anh thật sự nhảy xuống, thì ước mơ của anh sẽ làm thế nào? Còn nữa, anh là sư huynh của Tiểu Nghĩa, anh có trách nhiệm bảo vệ cô ấy.
Nếu như anh nhảy rồi, sau này có người đánh Tiểu Nghĩa, ai sẽ giúp cô ấy đánh trả đây? Tôi là không đánh lại rồi! Con gái giống như tôi thế này, đối phương một lát liền có thể đánh gục! Thế này thì phải làm sao?”
“Điều này...” Trần Chí Khuê quả nhiên do dự.
Vấn đề này, thực sự là một rắc rối.
Có thể hạ gục Lưu Nghĩa, chắc chắn nhất định lợi hại, người con gái tinh tế, mỏng manh yếu đuối này chắc chắn không ổn.
Đúng thế, ai giúp Tiểu Nghĩa trả thù?
Trần Chí Khuê đột nhiên không muốn nhảy lầu nữa!
Nhưng, anh ta đến cũng đến rồi, cứ thế mà rời khỏi, thật mất mặt!
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Trần sư huynh, anh nói anh không mặt mũi gặp lấy bố mẹ anh.
Không sao, dù sao người nhà anh cũng chưa gặp qua Tiểu Nghĩa.
Đến lúc đó anh dẫn theo bạn gái thật sự của anh về nhà, sau đó thì nói, cô ấy chính là con dâu mà lúc trước anh nói, thế không phải là xong sao?”
“Không được! Cả đời này tôi chỉ thích mỗi mình Tiểu Nghĩa!” Trần Chí Khuê cố chấp nói.
“Câu này là không đúng nhé!” Thẩm Thất cười híp mắt nói: “Tôi hỏi anh, anh có thích bố mẹ anh không? Anh chị em? Sư huynh đệ? Còn cả sư phụ?”
Trần Chí Khuê do dự một lúc: “Thích chứ.”
Sư phụ Lưu Nghĩa nghe học trò ngốc của mình bị rơi vào bẫy của Thẩm Thất, bất lực mà lắc đầu.
Với chỉ số thông minh này còn đàm phán sao?
Chỉ với đôi ba câu của người ta liền bị kéo vào bẫy rồi!
Cô bé này thú vị!
Thẩm Thất nói: “Đúng thế, anh cũng thừa nhận rồi, anh cũng sẽ thích người khác, thế thì sao anh lại còn nói chỉ thích mình Tiểu Nghĩa?”
Trần Chí Khuê quả nhiên bị xoay tới say người rồi, cả người đều rất bối rối!
Hạ Nhật Ninh bên cạnh bật cười một tiếng, nói: “Tiểu Thất bây giờ chơi lén đổi khái niệm chơi càng ngày càng giỏi!”
Văn Nhất Phi liếc anh ta một cái: “Học hư theo cậu đó!”
Phạm Thành Phạm Ly như suy nghĩ gì đó liền gật đầu: “Thật sự là học xấu rồi!”
Thẩm Thất không biết họ đang nói gì, tiếp tục thuyết phục Trần Chí Khuê: “Trần sư huynh, anh thích Tiểu Nghĩa là tự do và quyền hạn của anh.
Không ai nói không đúng cả.
Tôi cũng cảm thấy anh rất tinh mắt! Tiểu Nghĩa thật sự là một người con gái tốt, đáng để theo đuổi.
Cho nên, sư huynh anh rất giỏi!”
Trần Chí Khuê đột nhiên được Thẩm Thất khen ngợi như thế, liền có chút phiêu phiêu: “Đúng thế đúng thế!”
“Trần sư huynh, tầm nhìn của anh tốt như vậy, anh nói xem Tiểu Nghĩa sau này sẽ thành công lấy được đai vàng không?” Thẩm Thất tiếp tục với vẻ mặt tươi cười hỏi tiếp.
“Được chứ! Chắc chắn được! Tiểu Nghĩa có nghị lực như thế, lại thông minh, chắc chắn được!” Trần Chí Khuê trả lời một cách chắc chắn: “Em ấy nhất định có thể ngồi lên vị trí quán quân quyền anh!”
“Thế Trần sư huynh, anh không muốn thấy giây phút Tiểu Nghĩa lấy được chiếc đai vàng sao? Thẩm Thất tiếp tục cười nói: “Tôi rất mong chờ đấy! Tôi mong ngày đó sớm đến, tôi muốn cho Tiểu Nghĩa cái ôm lớn nhất.
Anh