Sau khi nói xong, thì dù cho Thẩm Thất có phản ứng như thế nào thì đối phương cũng mặc kệ vào xoay người rời khỏi.
Thẩm Thất nhìn những thương hiệu lớn trước mặt, sự nghi hoặc trong lòng cô ngày càng rõ rệt hơn.
Phùng Khả Hân rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Dù cho phải trình diện công chúa thì cũng đâu cần phải như vậy chứ?
Thẩm Thất muốn nhanh chóng giải quyết xong việc này, gặp Phùng Khả Hân sớm thì có thể về sớm.
Vì thế cô cũng không hề lãng phí thời gian, nhanh chóng phối một bộ trang phục, sau đó trang điểm khuôn mặt một cách tinh tế và dịu dàng.
Động tác của cô rất nhanh, nhưng tốc độ của đối phương cũng không chậm.
Đối phương chỉ cho Thẩm Thất hai mươi phút, sau đó đến đón Thẩm Thất đi.
Trên đường đi Thẩm Thất cứ thấp thỏm bất an, cúi đầu đi xuyên qua nhiều khu vườn lớn, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt một cánh cửa.
Đèn điện trong khu vườn lúc này sáng trưng, rất nhiều người đang tụ tập tại đó.
Người dẫn đường dẫn Thẩm Thất đi vào vườn từ một cánh cửa nhỏ kế bên, nói với Thẩm Thất: “Tiểu thư đang đợi cô ở trong, cô có thể vào được rồi.”
Cảm giác bất an trong lòng Thẩm Thất càng mãnh liệt hơn nữa.
Cô ấy cứ cảm thấy hôm nay nhất định sẽ xảy ra một chuyện gì đó…
Thẩm Thất đi một mình về phía trước.
Không ít người xung quanh nhìn về phía cô với một ánh mắt kinh ngạc.
Thẩm Thất nhìn thấy trang phục của người khác, mới biết rằng bộ trang phục tối nay của cô không cách nào thích hợp với họ được.
Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều mặc trang phục A Ca và của Cách Cách thời Thanh, tất cả họ đều trang Cosplay trang phục thời đó.
Chỉ có một mình cô mặc một chiếc áo dạ hội màu trắng tinh tế mà thôi.
Trang phục này vốn không có vấn đề gì, nhưng nếu đứng giữa một đống người mặc trang phục đời nhà Thanh, thì sẽ bị soi mói rất rõ rệt.
Đây là một buổi tiệc trà.
Bên cạnh mỗi người đều được đặt một bộ dụng cụ uống trà, có người luôn phục vụ kế bên.
Từ lúc Thẩm Thất bước vào, thì những người trong vườn dường như đã hoàn toàn nhìn về phía Thẩm Thất.
Có người chê cười cô, có người vô cùng bất ngờ, cũng có người không thèm dòm ngó tới.
Phùng Khả Hân mặc một chiếc áo Cách Cách màu đỏ chót hất khăn lên và nói: “Xem nào, đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến mà. Đây không phải chính là nhà tạo mẫu lừng danh đã cướp lấy Hạ Nhật Ninh từ trong tay ta hay sao? Sao rồi? Có cảm thấy thất vọng không? Ta đã cho cô một cơ hội tiến vào giới thượng lưu, còn về việc cô có được chấp nhận hay không, thì phải xem ý kiến của mọi người rồi.”
Những ánh mắt xung quanh bỗng trở thành những ánh mắt chế giễu.
Thẩm Thất nhìn xuống đất, lúc này cô chỉ cảm thấy đầu rất đau.
Ánh mắt của những người này sắc bén như mũi tên vậy, cứ đâm chọt vào cô một cách mãnh liệt.
“Thứ người này mà cũng có thể so bì được với Phùng tiểu thư sao?”
“Đúng đó, xem ra cũng không có gì hay ho đâu! Dù mặc nguyên một bộ trang phục hàng hiệu nhưng cũng không cách nào che lấp được tướng mạo quê mùa của cô ta.”
“Còn nữa! Muốn gia nhập vào giới quý tộc và giới thượng lưu thì còn phải xem xuất thân từ đâu nữa. Cô ta chỉ là một con mèo hoang không biết đã bị pha trộn lẫn lộn từ đời nào rồi, nên Hạ nhị thiếu gia mới bị mê hoặc nhất thời thôi. Muốn gả vào nhà họ Hạ ư? Đúng là năm mơ ban ngày.”
“Đúng vậy, Hạ tổng chỉ nhất thời hiếu kỳ mà thôi, những thứ đồ chơi như vậy, sao lại có tư cách gia nhập vào giới thượng lưu chúng ta được chứ?”
“Thì ra là một nhà tạo mẫu à, tôi còn tưởng là nhân vật gì to tát lắm. May là tôi cũng có nhà tạo mẫu riêng của tôi, không cần phải bị làm vấy bẩn bởi những loại người này.”
“Đúng vậy! Sau này chúng ta phải mở to mắt nhìn cho kỹ, ai dám tìm cô ta tạo mẫu, thì chính là muốn đối đầu với Phùng tiểu thư. Chậc chậc, thật là đáng thương mà. Không biết tự lượng sức mình mà đắc tội với Phùng tiểu thư, sau đó còn có mặt mũi đến đây ư… Hahaha, ngay đến ta cũng phải xấu hổ thay cô đó!”
….
Thẩm Thất cứ đứng yên như vậy tại chỗ, hứng chịu những sự chế giễu và xem thường từ tứ phía, nước mắt đã tràn lên và đọng lại trên khóe mắt cô, nhưng vẫn không chịu rơi xuống đất.
Điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.
Quả nhiên cô đã bị giới thượng lưu tẩy chay rồi.
Dù cho cô sớm biết được kết cục này, nhưng cô vẫn không ngờ rằng, sẽ phải chịu đựng điều này trong trường hợp như vậy.
Cảnh tượng bị dân chúng chỉ trích chửi bới như vậy, cô cứ tưởng chỉ xảy ra trong phim ảnh mà thôi.
Nhưng không ngờ, có một ngày khi đối tượng bị dân chúng chỉ trích lại là cô, thì