Chỉ cần chung thành với Thẩm Thất, tâm huyết bao nhiêu năm bỏ ra, sẽ mất trắng.
Tổn thất nghiêm trọng.
Phùng Mạn Luân cầm ly rượu trên tay, uống một hơi hết luôn.
Cho dù anh đưa ra lựa chọn nào, tôi đều sẽ nắm bắt cơ hội này, tôi sẽ cắn anh một cái thật đau, thật đau đấy.
Phùng Mạn Luân lấy ngón tay bóp thật mạnh, chén rượu trong tay lập tức bị anh bóp vỡ.
Phùng Mạn Luân vứt thật mạnh, đập luôn cái chén lên tường, quay đầu bỏ đi!
Anh cũng cần lập tức bố trí người!
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi vừa lên máy bay, Tiểu Đông đã truyền tin đến: “Tổng tài, khoảng 5 tiếng sau chúng ta sẽ hạ cánh, đối phương đã cho người ra sân bay nghênh đón rồi.”
Hạ Nhật Ninh hỏi: “cô ta vẫn không nói là muốn gì sao?”
Tiểu Đông trả lời: “cô Kaiser vẫn kiên quyết nói, chờ anh đến rồi mới nói.”
Văn Nhất Phi vẻ mặt khỏ hiểu: “vô lý thật! Thời gian trước chẳng phải chúng ta hợp tác rất tốt sao? Chúng ta vất vả lắm mới đẩy họ lớn mạnh đến mức này, giờ họ lai cắn lại chúng ta, có phải là quá nôn nóng không?”
Hạ Nhật Ninh gõ những ngón tay lên bàn, phát ra tiếng bục bục rất đều, từ tốn trả lời: “tôi có cảm giác, chúng ta sắp đối mặt với một rắc rối.
Không biết quân át chủ bài của họ là gì, chúng ta sẽ không có cách ứng phó.”
Văn Nhất Phi nheo mày nói: “chúng ta đã đầu tư quá nhiều vào quốc gia này.”
“Đúng thật là quá nhiều.” Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh sựng lại: “chúng ta hơi bất cẩn.
Kaiser không đôn hậu như bố cô ta, người đàn bà này có dã tâm rất lớn.
Năm đó chúng ta chỉ qua lại với bố cô ta, rõ ràng là gia tộc này sắp đổi cũ thay mới rồi.
Cứ chờ xem đi, xem xem người đàn bà này muốn gì, lúc đó chúng ta tùy cơ ứng biến!”
Văn Nhất Phi gật đầu, nói tiếp: “đừng lo lắng, chẳng phải chỉ một địa bàn thôi sao? Mất rồi, cũng không làm lung lay chúng ta đâu.”
“Tôi biết rồi.
Tôi chỉ là, không cho phép mình thất bại.” Đôi mắt phượng của anh hơi nhíu, một luồng sát khí từ trong mắt tuôn ra: “nếu người đàn bà này dám đụng đến danh giới cuối cùng của chúng ta, thì chỉ có thể đưa cô ta đi gặp Thượng đế thôi! Có lẽ, gia tộc này cần đổi người thừa kế rồi!”
Giờ địa phương, đã là lúc đêm muộn.
Máy bay của Hạ Nhật Ninh từ từ hạ cánh xuống đường băng.
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi từ từ bước xuống máy bay, đã nhìn thấy có người nghênh đón ở sảnh rồi.
Nhìn vẻ nhiệt tình của họ như vậy, thật không ngờ tới họ lại định qua cầu rút ván.
“Cô Kaiser đâu rồi?” Hạ Nhật Ninh hỏi thẳng thừng luôn.
“Cô Kaiser đang đợi ngài đại giá đấy ạ.” Đối phương cúi người hành lễ nói: “Hạ tổng, xin mời.”
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh trầm xuống, người đàn bà này rốt cuộc định dở trò gì đây?
Văn Nhất Phi nói nhỏ với Hạ Nhật Ninh: “đi thôi, đi xem xem trong hồ lô của cô ta bán loại thuốc gì!”
Hạ Nhật Ninh gật đầu.
Mọi người lên xe rất nhanh, đi về khu sang trọng đắt tiền nhất của thành phố.
Đi được khoảng một giờ đồng hồ, cuối cùng xe đã dừng lại trước một kiến trúc sang trọng phong cách vòng cung.
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi xuống xe, lập tức lại một đoàn người hầu ra chào đón.
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi mặc kệ họ, bước rộng đi thẳng vào trong.
Thảm trải màu đỏ tươi, kiến trúc màu vàng sáng chói, một luồng khí phong cách đại gia chói lóa, đập thẳng ngay vào mắt,
Làm sao trách được họ chứ.
Vì mắt thẩm mỹ toàn bộ dân chúng của họ đều thế mà.
Đúng là chói quá mờ cả mắt, hoàn toàn không giống với vẻ đẹp tinh tế, cao quý thanh lịch của đất nước chúng ta.
Đi đến cuối đường, một người phụ nữ với vóc dáng bốc lửa, mặc chiếc váy dài bó sát eo hở ngực màu đỏ chót, ngồi õng ẹo trên chiếc ghế, nhìn hai người.
Hạ Nhật Ninh hơi nhíu mày, nói: “Kaiser, cô vất vả bày đặt mọi chuyển đế chúng tôi qua đây, rốt cuộc là vì cái gì?’
Kaiser đứng dạy khỏi ghế và bước lên, cô đi đôi dép cao gót mười phân, từ từ bước đến trước mặt Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh cao 1.88 mét, Kaiser đi đôi dép cao gót lên, chiều cao gần bằng anh.
Kaiser cứ thế nhìn Hạ Nhật Ninh: “Hạ, lâu lắm không gặp.”
Mắt Hạ Nhật Ninh chếch sang một bên, không hề có chút dịu dàng nào, ánh mắt đầy sự lạnh nhạt.
Văn Nhất Phi lùi lại một bước nói: “hai người cứ nói chuyện.”
Hạ Nhật Ninh nháy mắt với Văn Nhất Phi, Văn Nhất Phi hiểu ngay ý anh.
Kaiser hoàn toàn không để ý đến Văn Nhất Phi: “Văn thiếu xin cứ tự nhiên.”
Văn Nhất Phi nhanh chóng rời đi, chỗ này giao lại cho Hạ Nhật Ninh rồi, anh sẽ thông qua kênh riêng của mình, đi tìm hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ, cả khán phòng chỉ còn lại Hạ Nhật Ninh và Kaiser hai người.
“Bố cô giờ sao rồi?’ Hạ Nhật Ninh mở lời hỏi.
“Bố tôi? Ồ, đại khái là không thể đứng dạy được nữa.” Kaiser xua xua tay: “có em trao đổi với anh, không tốt sao? Hà tất phải hỏi đến bố em?”
“Vậy cuối cùng cô muốn nói gì?” lòng kiên nhẫn của Hạ Nhật Ninh sắp hết rồi.
“Hạ, tâm tư em đối với anh, chẳng lẽ anh không hiểu thật sao hay giả vờ không hiểu?” Ngón tay Kaiser lướt nhẹ trên vai Hạ Nhật Ninh: “em không xinh đẹp sao?”
Hạ Nhật Ninh lùi lại một bước, rút xa khoảng cách với Kaiser: “tôi đã kết hôn rồi.”
“Em biết, nhưng em không quan tâm.” Kaiser ngửa hai tay ra, vẻ mắt không sợ gì cả: “em đâu có nói sẽ lấy anh.
Em chỉ muốn có một khoảng thời gian tình nghĩa với anh, giữ nó trong ký ức là đủ rồi.”
Kaiser nói thì nghe hay vậy, nhưng nói trắng ra, là cô ta muốn ngủ với Hạ Nhật Ninh, và kiểu xong rồi không cần chịu trách nhiệm gì.
Hạ Nhật Ninh nghe Kaiser nói vậy, đôi mắt phượng trầm xuống: “Kaiser, trên đời này không ai dám nói với tôi những lời như vậy.”
Nếu Hạ Nhật Ninh làm ăn đến mức phải bán cả nam sắc, thì anh ta sớm đã bị người khác thủ tiêu rồi.
“Cho nên, cô chắc chắn muốn lấy cả gia tộc ra đặt cược chứ?” Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh đã bắt đầu cháy lên những đốm lửa.
“Anh đừng từ chối vội!” Kaiser bắt đầu cười nhẹ lên.
“Nghe nói phu nhân anh mở