Thế nhưng, tập đoàn Hạ Thị đầu tư vào bao nhiêu sức lực tài lực tinh lực, không lý nào lại tự hủy trường thành chứ?
Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lần này cũng có một người không hiểu rõ, đó là Phùng Mạn Luân.
Tối qua anh ấy đã suốt đêm không ngủ, để nhìn chòng chọc sự biến hóa của bên đó.
Chỉ cần Hạ Nhật Ninh có phản ứng gì thì anh ấy sẽ lập tức làm ra cách đối ứng lại.
Thế nhưng anh ấy đợi rất lâu, đợi được kết quả lại là Cuộc nội loạn quốc gia!
Phùng Mạn Luân ngơ người chừng chừng mười phút trôi qua, mới hiểu rõ, Hạ Nhật Ninh lần này thật sự không muốn buông tha cho gia tộc Kaiser.
Anh ấy không chỉ không tha gia tộc kaiser, kể cả quốc gia này cũng không buông tha luôn!
Năm đó tập đoàn Hạ Thị đã giúp GDP của quốc gia này tăng cao gấp ba, hiện giờ anh ẫy cũng có thể đích tay ném GDP của quốc gia này về mười năm trước.
Cho dù những tâm huyết lúc trước đều đã bị toi công, nhưng anh ấy cũng phải trút được cơn giận bực tức này.
Đúng là phố hào!
Cậy nhiều tiền ăn hiếp người đây!
Những chuyện này chỉ có Hạ Gia mới dám làm vậy!
Phùng Mạn Luân vẻ mặt tràn đầy nuối tiếc!
Anh ấy chuẩn bị sẵn nhiều lá bài, nhưng một tấm cũng không dùng được!
Thật là đáng tiếc!
Cơ hội tốt như vậy!
Nếu Hạ Nhật Ninh nhận lời Kaiser đó thì hay biết mấy!
Anh ấy sẽ có cơ hội!
Nhưng Phùng Mạn Luân chưa được nuôi tiếc lâu, thì lại có một tin tức truyền tới: Hạ Nhật Ninh liên kết với Sùng Minh! Hạ Nhật Ninh đưa tài liệu thế lực phân chia của mình đang nắm vững đều nói cho Sùng Minh biết, sau đó Sùng Minh bán cho nhà a bán nhà b, các loại vũ khí bán tới không tiếc tay! Sau đó quay người chia lại cho Hạ Nhật Ninh một số tiền! Sau đó Hạ Nhật Ninh đứng trên điểm cao khống chế các dư luận đạo đức, khiến cho trên quốc tế đều nhận định rằng tập đoàn Hạ Thị có tư cách thu lại toàn bộ tài sản của mình! Và sau đó Hạ Nhật Ninh có thể thong thả đưa cổ phiếu trong tay đổi thành tiền mặt.
Hạ Nhật Ninh quét đi toàn bộ vốn tiền, liền tạo ra một trận lạm phát tiền tệ tại nơi đó.
Nói cụ thể, Hạ Nhật Ninh bị thiệt thòi một chút, nhưng lại chiếm được một vốn lời lớn.
Do chiến tranh là một thiết bị tiêu hao, chỉ cần có người đánh, vũ khí bán ra bao nhiêu cũng không bao giờ hết được!
Chỉ cần Sùng Minh bán ra một vốn, thì sẽ chia thêm lợi tức cho Hạ Nhật Ninh!
Nếu tính toán nghiệm khắc, Hạ Nhật Ninh không hề lỗ một vốn nào!
Nghe hết cuộc hồi báo, Phùng Mạn Luân trong lòng càng trở nên kinh sợ.
Chẳng lẽ anh ấy đúng là không bì được với Hạ Nhật Ninh sao?
Tại sao xảy ra chuyện như vậy, Hạ Nhật Ninh đều có thể ung dung mà rút thân rời khỏi, lại còn kiếm được một vốn chứ?
So với sự u buồn của Phùng Mạn Luân, Hạ Nhật Ninh là mở mày mở mặt cơ!
Mới bước vào cửa công ty, tất cả mọi người đều nghênh đón tiếp: “Chào mừng tổng tài trở về!”
Hạ Nhật Ninh vui mừng cười lên, nói: “Được, mọi người bận việc rồi! Chuyện lần này, coi như là một bài học! Nhưng mà, không thể dễ dàng tha thứ họ được!”
“Vâng, tổng tài!” Mọi người đều đồng thanh đáp lại.
“Bắt tay nào.” Hạ Nhật Ninh nhếch môi, đi thẳng vào trong thang máy.
Anh ấy phải ở trong vương quốc của anh ấy, dùng ngón tay chỉ huy và nghiên cứu sách lược.
Lần này anh ấy không ăn tiền hòa bình, mà phải ăn một vốn lớn từ chiến tranh!
Gia tộc Kaiser cho rằng mình nắm vững thắng lời, nhất định sẽ trở thành một nhà đứng đầu khống chế quốc gia này.
Đối thủ của gia tộc Kaiser đột ngột nhận được sự quyên góp một số tiền lớn và sự hỏi thăm của tập đoàn Hạ Thị, họ liền cảm giác trở thành chân long thiên tử, việc đánh bại gia tộc Kaiser là chuyện sớm muộn.
Và trong gia tộc Kaiser, tiểu thư Kaiser và tiên sinh Kelvin hai người vẫn đang đoạt quyền
Mỗi một người họ đều cảm thấy mình đã ăn được lời.
Bởi vì mỗi một người họ đều cảm thấy thiên thời địa lợi nhân hòa đều đang đứng bên phe họ.
Nhưng lại không nghĩ tới, đây chỉ là chiêu Hạ Nhật Ninh một tiễn tam điêu.
Không, vẫn còn một con tiêu ở bên ngoài cần từ từ cắt thịt đun nấu nữa!
Dựa vào tính cách Hạ Nhật Ninh, thì sao tha hoàng gia nước láng giềng chứ!
Chỉ là đối với Hoàng gia, anh ấy không dùng cách thô sơ đơn giản để đối đãi.
Anh ấy cũng cần vòng vèo một chút, mượn dao giết người!
Đến lúc đó, anh ấy một người vô tội đủ kiểu, còn những người khác phạm tội đủ điều.
Anh ấy không chỉ có thể rửa trắng mình, còn có thể báo được thù.
Cho nên, trong sự biến cố này, có lẽ bên thắng duy nhất, chỉ có mình Hạ Nhật Ninh nhỉ?
Cũng chỉ có Hạ Nhật Ninh mới có bản lĩnh này, dưới tình hình như vậy, tráng sĩ chặt tay, một kích tất sát!
Văn Nhất Phi và Phạm Thành Phạm Ly cũng không nhàn rỗi.
Muốn đưa Hạ Nhật Ninh và tập đoàn Hạ Thị rửa trắng sạch sẽ, không thể thiếu sự giúp đỡ của họ.
Số tiền chuyển tới mấy vòng, mới chuyển tới tài khoản của những người đó.
Thời gian, chứng cứ, toàn bộ không được để lại dấu tích.
Cho nên, những điều này đều nhờ cậy vào mối quan hệ và nhân mạch của mọi người.
Thông qua hoạt động của Văn Nhất Phi và Phạm Thành Phạm Ly, tập đoàn Hạ Thị rõ ràng kiếm được tiền, mà lại xuất hiện với hình dáng tổn thất số tiền khổng lồ trước mặt công chúng để giành được lòng thương hại.
Sau đó khiến cho dư luận công chúng đứng trên lập trường của tập đoàn Hạ Thị, toàn thể lên tiếng trách móc gia tộc Kaiser là một gia tộc bất nhân bất nghĩa.
Những lời trách móc này, khiến cho gia tộc kaiser vốn có địa vị ngang tàng, chớp mắt bị kéo thấp xuống.
Sau đó lại bị những người phản đối đàn áp mạnh mẽ, trong nháy mắt lâm vào cảnh địa khổ sở.
Trong lúc tất cả mọi người đều chú ý những sự kiện này, thì Lưu Nghĩa vừa mới từ chỗ sư phụ sư huynh trở về, trên đường về nghe được mọi người thảo luận việc này.
Lưu Nghĩa không biết xảy ra việc gì, mù mờ khó hiểu mà về tới Phùng gia.
Lưu Nghĩa mới bước vào cửa thì thấy được Thẩm Thất và Triệu Văn Văn mắt không rời nhìn tivi, cầm lòng không nỗi hỏi: “Hai cậu đang coi gì vậy? Sao nghiêm túc vậy?”
Thẩm Thất quay đầu lướt nhìn Lưu Nghĩa, nói rằng: “Quốc gia kia bùng phát chiến tranh rồi.”
Lưu Nghĩa vẻ mặt ngơ ngác: “Há?”
Triệu Văn Văn giải thích rõ ràng, Lưu Nghĩa mới biết xảy ra chuyện gì.
“Ây ya ái chà! Hạ Nhật Ninh ghê thiệt! Một mình anh ấy khơi dậy một cuộc chiến tranh? Thực lực này có thể nói nghịch thiên!” Lưu Nghĩa đập mạnh vào bàn, la lớn lên: “Hèn chi tôi gọi điện cho Văn Nhất Phi, anh ấy nói được hai câu thì đã gác máy, cảm tình lúc đó đang làm việc đây!”
Thẩm Thất lướt nhìn Lưu Nghĩa: “Từ sáng sớm tới hiện giờ đã trôi qua ba tiếng đồng hồ, bây giờ hướng gió của dư luận quốc tế đều về phía tập đoàn Hạ Thị.
Dường như không có