Phùng Mạn Lâm vừa dứt lời, ông Phùng giống như mất thẻ gạo, sống lưng vốn thẳng tắp lập tức cong xuống.
Thẩm Thất không nỡ lòng nào nhìn tiếp.
Bà Tiền sửng sốt rồi sau đó cười như điên: “Ha ha ha, tính toán tới tính loán lui! Ông cũng có ngày hôm nay!"
Phùng Mạn Luân phủi phủi số bụi không tồn tại trên người, mỉm cười: “Bà Tiền, ông nội con thiếu bà cái gì, con trả thay ông nội.
Ông nội đã lớn tuổi khó tránh hồ đồ thế nên mới nên ở nhà dưỡng lão.
Cháu trai của cụ, đương nhiên là muốn phụng dưỡng ông sống hết quãng đời còn lại.
Bây giờ chủ của nhà họ Phùng, là cháu.
Thế nên, bà Tiền, ông cháu nợ bà những gì hôm nay đều trả hết."
Bà Tiền cười rồi bỗng dưng òa khóc.
Cố chấp cả đời, giờ bỗng dưng không còn.
Bà không biết tương lai có thể làm gì nữa.
Bà còn có tương lai sao?
Bà cũng đã từng này tuổi rồi.
Những người tầm tuổi bà, phần lớn đều đã qua đời.
Chỉ còn lại mình bà, kéo hơi tàn sống ở trên thế giới này.
Lúc bà Tiền đau đớn rơi nước mắt, một đôi tay bé nhỏ đưa tới một chiếc khăn tay trước mặt bà.
Bà bà Tiền ngẩng đầu nhìn, Thẩm Hà dù là sợ nhưng mà vẫn kiên trì đưa khăn tay.
Bà Tiền nhìn Thẩm Hà, nước mắt ứa ra nhiều hơn.
"Bà bà, lau nước mắt." Thẩm Hà bẽn lẽn mở miệng.
Bà bà Tiền lắc đầu, cũng không giơ tay lấy.
Từ từ đứng thẳng người rồi lảo đảo đi ra ngoài.
"Bà Tiền." Thẩm Thất không nỡ nắm lấy bà.
Bà Tiền hơi dừng bước, nói: “Ý nguyện của bà đã hoàn thành, cũng nên ra đi.
Ta cố chấp cả một đời rồi, có lẽ nên buông."
Ông nội Phùng cười khổ nói: “Nghe nói sức khỏe bà không tốt lắm?"
"Người hơn 90 tuổi sức khỏe tốt chỗ nào được?"
Ông nội Phùng không trả lời.
"Cả một đời người thật là ngắn." Bà Tiền nhắm mắt: “Cuối cùng cũng có thể rời khỏi thế giới đáng ghét này rồi."
Thẩm Thất nắm tay con, đứng như trời trồng không biết khuyên câu gì.
Đi khỏi phòng của bà Tiền, Phùng Mạn Luân chỉ nói với Thẩm Thất rằng bà không sống được bao lâu nữa.
Bà tuổi đã cao, các bộ phận cơ thể đã rã rời hơn nữa trong người có khối u, bác sĩ nói nếu như người tầm tuổi này phẫu thuật đến 90% là không thể rời khỏi phòng mổ.
Vì thế vẫn được chữa bệnh bằng phương pháp cũ.
Nhưng mà kể cả thế thì cũng không cố được bao lâu.
Quay lại chỗ Phùng Mạn Luân, Thẩm Thất bỗng dưng nhớ ra, ông nội Phùng vốn là né gặp mặt bà, hôm nay sao tự nhiên lại tới?
Ông có lẽ cũng không còn mặt mũi nào đi nhìn thấy bà lần cuối nữa chăng?
Hôm nay bấu víu lý do lũ trẻ, cho dù là mất mặt mặt trước bọn trẻ nhưng cũng giải quyết được nỗi lòng.
Mà nói thì năm đó liệu ông có từng thực sự động lòng với bà không?
Chỉ là tình cảm thật lòng bị thua trước tham vọng của ông.
Ông dùng trái tim của một người phụ nữ đổi lại cơ nghiệp to lớn của nhà họ Phùng.
Đã qua bao nhiêu năm, không lẽ lương tâm ông không từng day dứt.
Đứa con dù sao cũng là của ông.
Chỉ là, sai là đã sai.
Ông có muốn làm lại cũng không được.
Thẩm Thất nghĩ tới đây, không nhịn được thở dài.
Thẩm Hà đi mãi vẫn không nói một câu nào, lúc Thẩm Thất gọi Thẩm Hà thì thấy Thẩm Hà đã khóc ướt mặt.
"Tiểu Hà, con làm sao thế?" Thẩm Thất đưa tay lên lau nước mắt cho Thẩm Hà.
"Mami những người không yêu nhau mà ở bên nhau thì sẽ đau khổ?" Thẩm Hà không nhịn được hỏi.
"Ưm, hình như là thế." Thẩm Thất không biết giải thích cái gì là tình yêu cho một đứa bé ba tuổi.
"Thế thì hồi đó mami bế bồng con với anh trai có phải là không yêu người đó không?" Thẩm Hà nước mắt càng ộc ra: “Thế nên là bố ruột bỏ rơi chúng ta à?"
Thẩm Thất cùng Thẩm Duệ không biết nên nói gì giờ.
Nên giải thích cái này như thế nào?
Đây cũng không phải chuyện hay!
Thẩm Hà càng rớt nước mắt: "Con đọc truyện đều thấy bố mẹ không yêu nhau thì người mẹ lúc nào cũng đều khổ.
Mami, con không muốn mami khổ đâu! Thế nên chúng ta đừng tìm bố ruột nữa? Con không muốn để mami giống bà ấy qua đời sớm, đừng vì con và anh mà bỏ qua hạnh phúc bản thân.
Bà ấy nếu như không vào nhà họ Phùng, cả đời bà ấy có lẽ đã không bi kịch đến thế."
Thẩm Thất càng không biết phải giải thích như thế nào.
Tiểu Hà con mới có ba tuổi! Để ý cái này làm gì!
Tuy là con thông minh từ bé, biết chữ cũng nhiều hơn bạn cùng tuổi.
Nhưng mà đây không phải lý do con để ý chứ!
Thẩm Thất cũng hơi hiểu hiểu, Thẩm Hà mượn có chuyện của bà Tiền để chê trách bố ruột để đây mà!
Hạ Nhật Ninh đáng đời!
Thẩm Hà vẫn buồn bã cho tới lúc ăn cơm, Phùng Mạn Luân bê đồ ăn cô bé thích ăn nhất lên, lúc này mới vui lên chút.
Thẩm Thất xin lỗi nói với Phùng Mạn Luân: “Xin lỗi xin lỗi, vốn tới để là chơi mà lại thành ra thế này."
Phùng Mạn Luân xua tay: “Không sao, đó là thù của đời trước cũng không liên quan gì chúng ta.
Lũ trẻ nghịch nhưng mà cũng không có chuyện gì.
Có lẽ là ông nội cũng muốn mượn cớ để đi gặp bà Tiền.
Được rồi, chuyện đã qua.
Ăn đã."
Sau chuyện như thế, bốn người cuối cùng cũng vui vẻ ăn cơm.
Cơm nước xong, Phùng Mạn Luân đưa cho bọn trẻ con một đống quà, dỗ bọn nhỏ vui.
Buổi chiều lúc chuẩn bị đi, người giúp việc vội chạy qua, mang theo một cái hộp cũ kỹ bảo với Phùng Mạn Luân: “Cậu chủ, đây là người ở trong bệnh