Từ Vân Khê nói: “Chắc ở lại mấy ngày.
Tiểu Thất, có phải mấy ngày nữa thì con sẽ về Đông Bắc không?”
“Đúng vậy.
Đại ca của con sắp kết hôn, nên đương nhiên con phải về đó.” Thẩm Thất trả lời: “Có phải mẹ của con đã gửi thiệp mời cho mẹ không?”
“Mẹ đang tính nói với con chuyện này đây.
Mẹ sợ là sẽ không qua đó được, cho nên mới đem theo món quà tặng cho đại ca của con qua đây, nhờ con giúp mang món quà qua đó.” Từ Vân Khê nói: “Sẵn tiện nói giúp mẹ một lời xin lỗi với lão phu nhân.
Không phải mẹ không muốn đi, mà là những đứa bé mà mẹ viện trợ, sẽ có buổi diễn xuất ở Đế Đô trong những ngày tết Nguyên Đán.
Chúng cố gắng như vậy, mới có được một cơ hội diễn xuất hiếm có, nên mẹ phải đi thăm chúng nó.”
Thẩm Thất biết Từ Vân Khê vẫn lén lút theo đuổi sự nghiệp từ thiện của mình.
Nghe thấy những đứa bé đó cũng tham gia, nên cô ấy cũng rất vui mừng.
“Không sao đâu! Đến lúc đó Tiểu Nghĩa thay mẹ đi cũng như nhau mà.” Thẩm Thất mỉm cười nói: “Chúng con vốn dĩ cũng không dự định phải mở tiệc lớn, nên hôn lễ cũng rất đơn giản.
Đợi lần sau chúng ta cùng ăn một bữa cơm với nhau là được rồi.”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Ừ, con sẽ đi với Tiểu Thất về đó.”
“Được.” Từ Vân Khê khẽ ho một tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Mọi người đều đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
Chưa được mấy bước thì điện thoại của Từ Vân Khê đã reo lên.
Từ Vân Khê vừa nhìn thấy số điện thoại đó bèn mở máy lên: “Tiểu Chu, có chuyện gì không?”
“Chị Khê, áp phích của chị bên Singapore đã có rồi, chị có muốn xem qua không?” Giọng nói bên kia điện thoại rất hay, vả lại còn là giọng nói của một người con trai trẻ tuổi.
Đôi tai của Lưu Vân, chợt dựng đứng lên.
“Được, cậu đem qua đi.” Từ Vân Khê nói: “Tôi sẽ ở lại trong thành phố Vinh mấy ngày, hành trình sẽ điều chỉnh lại đôi chút.
“Vâng, chị Khê, tôi sẽ qua đó ngay.” Đối phương nhanh chóng trả lời.
Lưu Vân hỏi ngay: “Ai vậy?”
“Một trợ lý mới, là một người rất cầu tiến.” Từ Vân Khê trả lời một câu ngắn gọn, sau đó đi nói chuyện với những người khác.
Trực giác theo bản năng nói cho Lưu Vân biết, người trợ lý nam tên là Tiểu Chu này, e là không đơn giản chút nào.
Mọi người đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, nhưng thật ra trực giác của đàn ông nhiều lúc cũng rất chính xác.
Trực giác chính xác như thần của Lưu Nghĩa, thật ra hoàn toàn đều được di truyền từ Lưu Vân cả.
Thẩm Thất không hề nghĩ nhiều, Hạ Nhật Ninh cùng Văn Nhất Phi cũng không tham gia vào.
Nên mọi người cứ vui vẻ lái xe ra ngoài dùng bữa.
Nơi mà Văn Nhất Phi giới thiệu, quả nhiên là một nơi rất trữ tình, rất thích hợp với sở thích của Từ Vân Khê.
Từ Vân Khê vừa nhìn đã thấy yêu thích nơi này rồi, chợt nói: “Nhất Phi đứa trẻ này thật không chê vào đâu được.”
“Chỉ cần bác gái thích là được rồi ạ.” Tuy trên mặt Văn Nhất Phi rất khiêm tốn, nhưng thực chất anh ta đang vui sướng trong lòng.
Trong lúc trò chuyện, thì anh ta bất chợt nắm lấy tay của Lưu Nghĩa.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đã có thể ở bên nhau một cách quang minh chính đại, nên cảnh tượng tay trong tay của họ, khiến Văn Nhất Phi ngưỡng mộ vô cùng.
Không biết đến khi nào, thì anh ta mới có thể quang minh chính đại thể hiện tình yêu với Lưu Nghĩa đây?
Sáu người đi vào một căn phòng, vừa mới ngồi xuống, thì bên ngoài đã có người gõ cửa đi vào: “Chị Khê, em lấy áp phích và hành trình những ngày này qua đây cho chị.”
Thẩm Thất ngước đầu lên nhìn, đúng là một người đàn ông đẹp đẽ mà.
Cô ấy dùng từ đẹp đẽ để hình dung, là bởi vì khí chất của anh ấy vẫn chưa đủ lớn mạnh.
Nhất là dưới sự áp đảo của Hạ Nhật Ninh, thì những người đàn ông khác rất khó có thể dùng từ đẹp trai để hình dung.
Nhưng mà, mắt mũi của người này rất tinh tế, tuy hơi thiếu sức thuyết phục, nhưng so với những người đàn ông bình thường mà nói, đã rất khá rồi.
Tuổi của anh ấy cũng không lớn lắm, chắc chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi thôi, không lớn hơn Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi gì mấy.
Chỉ là Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất luôn chú trọng dưỡng sinh, cho nên anh ấy trông có vẻ như già hơn Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi đến bảy tám tuổi.
Trợ lý Tiểu Chu chắc chắn cũng không ngờ trong phòng có nhiều người như vậy, nhất là sự xuất hiện của Hạ Nhật Ninh, cứ như hoàng đế giá đáo vậy.
Tiểu Chu cúi đầu chào mấy người đó một cách gò bó: “Xin lỗi đã làm phiền mọi người!”
Từ Vân Khê cười nói: “Anh đã ăn gì chưa?”
“Em đã ăn rồi.” Tiểu Chu nhanh chóng trả lời, nhưng một giây sau, thì bụng của anh chợt réo lên.
Từ Vân Khê cười lên: “Cái cậu này, sao lại không thành thật chút nào?”
Trợ lý Tiểu Chu giơ tay lên vò đầu nói: “Tôi về nhà sẽ ăn.”
“Được rồi, đừng về nữa, ăn chung ở đây đi! Ở đây cũng không có người ngoài, đều là con gái và con rể của tôi.” Từ Vân Khê nói, sau đó xoay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, có được không?”
“Đương nhiên rồi! Mẹ nuôi quyết định!” Hạ Nhật Ninh mỉm cười trả lời.
Tiểu Xuân đã rất linh hoạt tăng thêm một chiếc ghế nữa, nên trợ lý Tiểu Chu cứ liên tục nói lời cảm ơn sau đó ngồi kế bên Từ Vân Khê.
Lưu Vân nhìn thấy người con trai tên Tiểu Chu này, nhìn ngang nhìn dọc vẫn cứ cảm thấy chướng mắt.
Tuy tuổi của người này cũng xấp xỉ với con của mình, nhưng sao ông cứ cảm thấy ánh mắt của trợ lý Tiểu Chu nhìn Từ Vân Khê có chút bất ổn.
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi dường như đã phát hiện được vấn đề, nhưng bọn họ không phải người luôn hành động không có mục đích, nên họ không hề thể hiện cử chỉ bất thường nào cả, chỉ yên lặng dùng bữa như bình thường.
Trong lúc ăn thì trợ lý Tiểu Chu thỉnh thoảng cũng nhắc nhở Từ Vân Khê nên ăn gì, không nên ăn gì, anh còn lấy hết xương cá sau đó gắp vào trong dĩa của Từ Vân Khê nữa.
Cử chỉ thân mặt này, dù Thẩm Thất và Lưu Nghĩa có chậm tiêu như thế nào thì cũng đã phát hiện được.
Huống hồ chi là Lưu Vân.
Thẩm Thất khẽ nói với Hạ Nhật Ninh: “Em cứ cảm thấy, sắp tới, nơi chúng ta ở sẽ náo nhiệt hơn nữa.”
Hạ Nhật Ninh khẽ gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn xong, Thẩm Thất mới nhìn đồng hồ nói: “Con đi rước mấy đứa trẻ trước, mọi người cứ làm việc của mình đi.”
Hạ Nhật Ninh lập tức nói: “Anh đi với em.”
Thẩm Thất suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu nói: “Đúng lúc lắm, anh đi chung với em để nghe thử thầy cô giáo nói gì.”
Tuy chủ tịch của trường họa là Văn Nhất Phi, nhưng Thẩm Thất vẫn có chút