Thẩm Thất nhìn lấy bọn trẻ một lát, trả lời tin nhắn: “Đừng phá.”
“Có vệ sĩ trông chừng, bọn trẻ sẽ không sao đâu.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục gửi tin nhắn: “Không thì anh kêu Tiểu Hạ qua giữ tụi nhỏ.
Anh ở khoang xe kế bên chờ em.”
Nhìn tin nhắn này, mặt Thẩm Thất liền nóng rang.
Cô ấy dằn vặt một lúc, mới trả lời lại một chữ: “Được.”
Thẩm Thất đẩy cửa ra ngoài, Tiểu Xuân và Tiểu Hạ đều ở ngoài chờ.
Hai người cười hihi đứng sang một bên, cái gì cũng không nói.
Thẩm Thất có chút ngại ngùng mà gật đầu chào hỏi với họ, quay ngươi liền đi vào trong khoang xe của Hạ Nhật Ninh.
Hai khoang xe kế bên nhau, cũng chỉ cần đi với hai phút là tới.
Hạ Nhật Ninh đứng ở hành lang, thấy Thẩm Thất đi qua, liền bước lên trước, ôm lấy Thẩm Thất vào lòng, mặt úp vào trong làn tóc của Thẩm Thất, hít sâu một hơi, buồn bã nói: “Bây giờ anh đã hiểu được cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu rồi.
Rõ ràng mới xa em có một tiếng, lại cứ như xa nhau rất lâu rât lâu.
Tiểu Thất, em nói, kiếp sau anh còn có thể tìm gặp em không? Thật muốn bên em mãi mãi không xa rời, một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm!”
“Miệng lưỡi sao mà ngọt thế?” Thẩm Thất vỗ lưng Hạ Nhật Ninh nói: “Khi xưa sao không thấy anh ngọt như thế?”
“Chỉ cần là gặp em, tự động sẽ chuyển sang chế độ nói lời mật ngọt.” Hạ Nhật Ninh xấu tính cắn lấy lỗ tai Thẩm Thất: “Chỉ có tác dụng với mình em.”
Thẩm Thất chỉ cảm thấy cả người mình như có dòng điện đi qua, cả người đều run rẩy.
“Nói thật đó, Tiểu Thất.
Càng cùng em yêu nhau, anh lại càng cảm thấy, chúng ta biết nhau từ rất lâu rất lâu rồi.
Lâu đến mức anh cũng không biết là bao tháng ngày.”
Hạ Nhật Ninh buông Thẩm Thất ra, dịnh lấy vai cô ấy, cúi đầu nghiêm túc nói: “Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Cứ như kiếp trước chúng ta đã biết nhau, ước hẹn cùng nhau kiếp ngày gặp gỡ bên nhau trọn đời.”
Mặt Thẩm Thất đỏ ửng nói: “Làm gì có chuyện huyễn hoặc như anh nói thế chứ.”
“Anh chính là cho rằng như thế! Hơn nữa kiếp sau, em cũng là của anh!” Hạ Nhật Ninh cố tình làm ra vẽ hung hãn nói: “Dù gì, anh chính là quyết định như thế, em không thoát đâu cho được!"
Xe lửa cứ đều đặn đi về phía trước, hai người cứ thế ôm nhau ở hành lang, nhìn ngắm cảnh bên ngoài cửa xe ở trước mắt không ngừng lùi về sau.
Mặt trời dần ló dạng, tỏa sáng khắp nơi.
Cả thế giới bổng chốc ấm lên, lòng người cũng từng chút một ấm theo.
Hai người ai cũng không nói chuyện, cứ thế im lặng mà nhìn cảnh vật ngoài kia.
Khaongr khắc tốt đẹp như thế, làm gì nỡ quấy rầy họ?
Chính vào lúc này, khoang xe bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận hổn loạn.
Liền có người hét lớn: “Có ai không mau đến đây! có người bị ngất rồi!”
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh ngây ra, âm thanh là từ khoang xe đối diện vọng đến, cũng chính là khoang xe của người khác.
Liền sau đó loa phát thanh của xe lửa vang lên giọng nói vội vã: “Cho hỏi trong chuyến xe này có bác sĩ không? Có người bệnh cần được cấp cứu gấp.”
Thẩm Thất liền nói với Hạ Nhật Ninh: “Chúng ta cũng qua xem thử.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu, kéo lấy tây Thẩm Thất, liền đi qua hướng của một khoang xe khác.
Vừa đi đến nơi nối tiếp nhau của khoang xe, liền thấy một đám đông vây quanh một chỗ.
Một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, sắc mặt tím tái nằm trên đất, những người xung quanh đều không biết phải làm sao.
Hạ Nhật Ninh nhờ vào dáng người cao ráo, rất nhanh liền chen qua đó.
Thẩm Thất cúi đầu nhìn, liền nói: “Kêu Tiểu Xuân qua đây!”
Hạ Nhật Ninh gật đầu.
Thẩm Thất liền gọi điện cho Tiểu Xuân, Tiểu Xuân và Tiểu Hạ cùng nhau đi qua.
Tiểu Xuân đi phía trước, trong tay cầm theo thùng thuốc và một số công cụ, Tiểu Hạ gặm lấy quả táo đi phía sau, cách ly những người khác.
“Tôi có giấy chứng nhận bác sĩ.” Tiểu Xuân đơn giản nói: “Để tôi kiểm tra một chút.”
Mọi người nghe bác sĩ tới, ai nấy đều tản ra, để thuận tiện Tiểu Xuân kiểm tra.
Tiểu Xuân quả nhiên không thẹn là người thừa kế y học thế gia, đưa tay bắt lấy mạch, tỉ mĩ quan sát lấy các triệu chứng trên người bệnh nhân, liền mở thùng thuốc ra hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân, nếu không kịp thời tiến hành phẩu thuật, chỉ sợ là sẽ có nguy hiểm.”
Lạp tức có người trả lời: “Chúng tôi vốn dĩ tính đến Hà Nội chữa bệnh, không ngờ lại tái phát trên xe.”
Tiểu Xuân ngước đầu nhìn đối phương, từ cách ăn mặcc đoán được tình hình kinh tế gia đình của đối phương cũng không phải dư dả gì.
Liền lấy trong thùng thuốc ra một cây ống tiêm, gõ nhẹ, nói: “Mũi tiêm này của tôi, có thể tạm thời giúp ông ấy tỉnh lại, nhưng không trị được tận gốc.
Trong vòng 10 tiếng, tốt nhất lập tức tiến hành phẩu thuật.”
Lúc này liền có người đi ra: “Ê, anh có phải là bác sĩ không đó! Sao sanh có thể tùy tiện tiêm thuốc như vậy?”
Tiểu Hạ lấy ra các giấy chứng nhận bác sĩ và những văn bằng khác của Tiểu Xuân ra để chứng minh: “Anh ta làm sao không phải là bác sĩ? Anh ta xuất thân từ y học thế gia đó!”
Thế nhưng Tiểu Xuân lại đứng dậy, dọn xong ống tiêm nói: “Nếu các người không tin tôi, thế thì tôi không ra tay nữa!”
Hạ Nhật Ninh cười, kéo lấy tay Thẩm Thất đi về.
Có những người đúng thật là không biết lòng người tốt chó cắn Lữ Động Tân.
Thẩm Thất có chút đáng tiếc nhìn lấy người kia.
Lúc này, một giọng nói nhẹ vang lên từ phía sau đám đông: “Tôi có thể thay cậu ta bảo đảm, cậu ta thực sự có y thuật rất cao.
Nếu các người bỏ qua cậu ta, thì thật sự không tìm được cơ hội tốt như thế nữa!”
“Cậu lại là ai?” người vừa rồi đúng là không sợ lớn chuyện kia, hướng về hướng đó hét lớn.
“Tôi là Phùng Mạn Luân.” Giọng nói xuyên qua đám đông, nhẹ nhàng vang lên: “Cậu có thể không biết tôi, nhưng đường ray xe lửa mà cậu đang đi này là do tôi đầu tư xây dựng.”
Trong đám đông, bổng chốc không ai lên tiếng nữa.
Thẩm Thất ngẩn người: “Sư huynh?”
Mắt phượng Hạ Nhật Ninh tối lại.
Đúng là đi tới đâu cũng gặp!
Không phải, hắn ta rõ ràng biết Tiểu Thất đi chuyến xe này, nên hắn ta mới đặc biệt ngồi xe lửa chăng?
Thật sự không thoải mái!
Hôm nay tuy nhiên lại hắn để giành mất uy phong.
Người nhà bệnh nhân nghe thấy thân phận của Phùng Mạn Luân, không còn bất kỳ do dự nào cả, cầu xin lấy Tiểu Xuân: “Bác sĩ, xin người cứu lấy người nhà của tôi! Tội dập đầu với