Tiểu Xuân bước lên kiểm tra, lắc đầu với Hạ Nhật Ninh.
Thẩm Thất ôm lấy Hạ Nhật Ninh, cảm xúc của cô như vỡ oà, nhẹ giọng nức nở.
Hạ Nhật Ninh đưa tay vòng ra sau vỗ lưng cô, cho cô sự an ủi và ủng hộ.
Ba của Triển Bác lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.
Ông chậm rãi đắp chăn cho người bạn già của mình, hai hàng lệ lăn trên gò má, nói khẽ: “Bà cứ thế mà đi, bỏ lại tôi một mình, tôi phải vượt qua những năm tháng còn lại thế nào đây?”
“Nhưng mà không sao.
Cho dù chúng ta không ở cùng một thế giới, tôi cũng sẽ làm bạn bà.
Lúc còn trẻ chúng ta đã nói, cả đời này đều ở bên nhau.
Kiếp sau chúng ta vẫn không chia lìa, được không?” Ba Triển Bác nắm tay người bạn đời áp lên khuôn mặt già nua của mình nói, rồi đột nhiên không kiềm chế được khóc nấc lên.
Nhìn ông khom người không ngừng run rẩy, những người có mặt ở đó đều cảm thấy xót thương thay cho ông.
Thời trẻ cần vợ chồng, già rồi cần bạn lữ.
Con người già cả rồi, sợ nhất chính là cô đơn.
“Để bác ấy yên tĩnh một mình trong chốc lát.” Hạ Nhật Ninh nhẹ giọng nói: “Chúng ta không nên quấy rầy hai bác gặp nhau lần cuối.”
Thẩm Thất gật đầu, ra ngoài cũng với Hạ Nhật Ninh.
Mọi người ra khỏi bệnh viện.
Ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi trên đỉnh đầu.
Không ngờ thời tiết nơi này lại đẹp như thế, nhưng vẫn không xua tan được sự nặng nề trong lòng mọi người.
Tốc độ của Tiểu Thu rất nhanh, chưa tới nửa tiếng đã trở lại.
Tiểu Thu gật đầu với Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh nói: “Anh qua đó trước một lát.”
Thẩm Thất mê man gật đầu.
Hạ Nhật Ninh lên xe, Tiểu Thu đưa ngay một chiếc hộp cho Hạ Nhật Ninh, nói nhỏ: “Giám đốc, chiếc hộp này đúng là sâu ba mét, nhưng là ba mét dưới đáy giếng! Nếu không mang máy móc theo sợ là không thể phát hiện được.
Nó được nắp rất kín, nằm trong nước nhiều năm như vậy cũng không hề bị thấm nước.”
Có người đưa cho Hạ Nhật Ninh một đôi găng tay, anh đeo vào rồi mới nhận lấy chiếc hộp từ trong tay Tiểu Thu.
Quan sát một hồi, anh nói: “Chiếc hộp này không phải sản phẩm trong thời chúng ta.
Khe rãnh của nó đã được xử lí qua bằng phương pháp đặc thù.”
Tiểu Thu gật đầu nói: “Em cũng đã xem xét thử, tuổi thọ của nó ít nhất cũng phải trăm năm rồi.”
Hạ Nhật Ninh cười cười, dùng chiếc chìa khoá nhẹ nhàng mở ra.
Giây phút ổ khoá bật ra, nhịp tim của Hạ Nhật Ninh đột nhiên trở nên rất nhanh, rất nhanh.
Như thể từ trong sâu thẳm có một kết nối nào đó, thời khắc này đột nhiên khởi động.
Ngón tay Hạ Nhật Ninh khẽ run, mắt phượng loé lên rất lâu mới lấy dũng khí mở nó ra.
Ngay khi mở hộp, một vầng sáng loé lên.
Một tấm gương đồng được điêu khắc khảm nạm bạch ngọc xuất hiện trước mắt.
Hạ Nhật Ninh cẩn thận đưa tay lấy chiếc gương đồng ra, giây phút chạm vào nó, cảm giác kết nối kia lại càng ngày càng mãnh liệt.
Thậm chí Hạ Nhật Ninh còn cảm nhận được tấm gương cũng đang run lên.
Đúng vậy, kì lạ đến như thế.
Hắn biết tấm gương đang run run.
Thậm chí hắn còn không biết tại sao một tấm gương có thể run được.
Nhưng mà hắn lại cứ thế mà biết.
“Giám đốc, anh không sao chứ?” Tiểu Thu nhịn không được mở miệng hỏi.
Câu nói của Tiểu Thu khiến tấm gương khựng lại.
Hạ Nhật Ninh vội ngẩng đầu, Tiểu Thu lập tức trợn to mắt.
Con mắt của Hạ Nhật Ninh biến thành một màu đỏ đậm, ngay khi anh ngẩng đầu lên thì nó lại biến mất!
“Giám đốc, anh sao vậy?” Tiểu Thu không khỏi hỏi.
“Tôi làm sao?” Hạ Nhật Ninh hỏi ngược lại Tiểu Thu.
Tiểu Thu há to miệng, một hồi lâu mới nói: “Biểu cảm của anh vừa rồi thật đáng sợ! Cả ánh mắt của anh nữa.
Không, chắc chắn là em hoa mắt rồi, chắc chắn là em đã nhìn nhầm!”
Ánh mắt của giám đốc sao lại biến thành màu đỏ được chứ?
Nói đùa gì chứ!
Sức khoẻ của giám đốc tốt thế cơ mà!
Cho nên chắc chắn là hoa mắt!
Ừ, đúng vậy, không sai, chính là hoa mắt!
Hạ Nhật Ninh đặt lưu ly bảo kính vào lại trong hộp, khoá nó lại, nói với Tiểu Thu: “Cất giữ cho cẩn thận, sau đó đưa cho Tiểu Thất bảo quản.”
“Giám đốc, anh muốn đưa nó cho bà chủ?” Tiểu Thu kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?’ Hạ Nhật Ninh hỏi ngược lại.
“Ánh mắt vừa rồi của anh rõ ràng là…” Tiểu Thu không nói hết câu, nhưng ý của cậu ấy đã quá rõ ràng.
Lúc Hạ Nhật Ninh nhìn thấy tấm gương này, ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt và vui sướng.
Như thể đó là tính mạng của anh.
“Có cái gì tôi không thể giao cho Tiểu Thất sao?” Hạ Nhật Ninh lập tức cười.
Tiểu Thu hơi xấu hổ cười cười: “Vâng, em nghĩ nhiều rồi! Em sẽ giao cho bà chủ!”
Hạ Nhật Ninh gật đầu, tháo găng tay ra.
Hắn xuống xe nhìn, thấy Thẩm Thất vẫn đứng lẻ loi trong sân, dáng vẻ cô đơn khiến người ta phải đau lòng.
Hạ Nhật Ninh lấy một chiếc áo khoác lên người Thẩm Thất.
Thẩm Thất quay đầu nhìn hắn, khẽ tựa vào lòng Hạ Nhật Ninh, nói nhỏ: “Nhật Ninh, anh nói xem khi chúng ta già đi, có phải cũng sẽ thế này không?’
“Anh sẽ dùng cách thức và sự cố gắng lớn nhất của mình để chúng ta có thể ở bên nhau thời gian dài nhất.” Hạ Nhật Ninh ôm lấy Thẩm Thất, trả lời: “Anh biết em đang thương cảm với bọn họ, nhưng đây đã là kết thúc tốt nhất cho họ rồi.
Dù sao bác gái là một người rất kiêu ngạo, bảo bác ấy kéo dài sự sống đã suy tàn, chẳng thà dứt khoát chấm dứt.
Nhất là khi sự sống suy tàn ấy còn phải dùng một cái giá khá đắt để đánh đổi.”
“Nhưng mà, bác gái không lo lắng cho bác trai sao?” Thẩm Thất cắn môi nói: “Bác trai đáng thương quá.”
“Lo lắng thì làm gì được chứ? Đến cuối cùng cũng phải đi.
Sớm muộn gì cũng phải đi, thà rằng đi cho có cốt khí.” Hạ Nhật Ninh giải thích nói: “Có nhẫn nhịn cầu sinh, thì cũng chỉ đổi được mấy tháng.
Nhưng nếu làm như vậy, tới thời khắc