Lúc này Lưu Nghĩa mới phản ứng lại, giơ tay lên gãi ngứa: “Cậu được lắm! Tiểu Thất! Ngay cả tớ mà cậu cũng lấy ra làm trò đùa hả! Xem hôm nay tớ thu phục cậu như thế nào!”
Thẩm Thất hét lên một tiếng chói tai, bỗng nhảy lên quay người bỏ chạy.
Lưu Nghĩa đuổi theo phía sau, Thẩm Thất chạy phía trước.
Lưu Nghĩa đùa giỡn cùng Thẩm Thất, nếu không với thể lực của cô thì sớm đã đuổi kịp rồi.
Vì vậy, hai người một đuổi một chạy, tiếng cười đùa vui vẻ khắp phòng.
Đùa đến mức Thẩm Thất không còn chút sức lực nào, cứ thế mà ngã xuống ghế xin tha, Lưu Nghĩa mới coi như bỏ qua cho cô.
Nhìn thấy Thẩm Thất chạy cả người đầy mồ hôi, Lưu Nghĩa mới nói: “Cậu yên tâm được rồi, Văn Nhất Phi sẽ không cướp mối làm ăn của cậu đâu! Anh ấy đầu tư nhiều rồi, tuy định mức của thị trường đá quý không ít, nhưng chia cho cậu một bát cơm, là điều tất nhiên! Cho dù không nể mặt tớ cũng phải nể mặt Hạ Nhật Ninh đúng không? Cậu lại là phu nhân tổng tài chính thức nhà họ Hạ, anh ấy dám không nể mặt?”
Thẩm Thất cười nói: “Dù gì thì cũng cần chào hỏi cậu một câu chứ! Lỡ như cậu phát hiện anh ấy không kiếm tiền nữa, lại nghĩ anh ấy bên ngoài...”
“Lại nữa, lại nữa, lại giễu cợt tớ rồi!” Gương mặt Lưu Nghĩa hơi đỏ, nói: “Thời gian này anh ấy cũng rất bận.
Vì thế tớ cũng không quấy rầy anh ấy.”
“Thứ bảy và chủ nhật, tại hội chợ có một triển lãm đá quý quy mô rất lớn, hơn nữa là phía chính phủ tổ chức.
Tớ muốn đi xem, còn cậu? Có muốn đi không?” Thẩm Thất hỏi.
“Đương nhiên phải đi rồi! Dù sao tớ cũng không có việc gì để làm.” Lưu Nghĩa cười ha hả nói: “Đi góp vui cũng là chuyện tốt mà.”
“Gọi Nhất Phi cùng đi!” Thẩm Thất cười gian trá: “Vật liệu đá mà tớ thích, không được giành với tớ đâu đấy!”
“Biết rồi, đại tổng tài!” Lưu Nghĩa đánh vào vai Thẩm Thất: “Cả nhà các cậu đều là tổng tài bá đạo, được chưa?”
Lúc Lưu Nghĩa và Thẩm Thất đang đùa giỡn nói chuyện, Hạ Nhật Ninh đang chơi game cùng các bảo bối.
Lần này họ không chơi game trực tuyến nữa mà chơi người thật mô phỏng thi đấu.
Mỗi người đều mặc trên người bộ đồ cảm biến ánh sáng, có thể lựa chọn vũ khí thuận tiện, đeo kính trò chơi.
Trong không gian mô phỏng thành phố, sa mạc, biển, rừng núi và những địa hình phức tạp để tiến hành trận đấu.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà chưa từng chơi trò chơi này, lần đầu tiên chơi nên hưng phấn gào thét lên!
Đặc biệt là lúc ở trên xe lửa, sau khi Hạ Nhật Ninh trổ tài, Thẩm Duệ quả thật là rất muốn theo học Hạ Nhật Ninh.
Bây giờ Hạ Nhật Ninh lại mở rộng một lĩnh vực hoàn toàn mới cho chúng rồi.
Lại còn có mẫu game thể nghiệm người thật chế độ bán ba chiều Holographic, quả là y như thật vậy!
Lúc này, bọn họ chọn chiến đầu trên đường phố.
Ba người phân biệt trốn ở những nơi khác nhau, cầm theo vũ khí của mình, ai có thể tiêu diệt đối phương trước thì người đó sẽ thắng trò chơi này.
Hạ Nhật Ninh một mình chọn Micro-punch của Mỹ, bước lớn về phía trước.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà cùng một đội, Thẩm Duệ vác một tên lửa mini đứng ở một góc.
Thẩm Hà nhảy lên một nơi cao ngắm chuẩn súng bắn tỉa, không ngừng tìm kiếm tung tích của Hạ Nhật Ninh.
Nhưng hai đứa nhỏ tìm nửa buổi mà cũng không tìm ra được tung tích của Hạ Nhật Ninh, còn bị Hạ Nhật Ninh truy đuổi đến mức mặt mày lem luốc.
Thẩm Duệ rất không phục!
Rõ ràng là có mấy lần nhắm trúng rồi, nhưng mà mỗi lần lúc bóp cò đều bị đối phương linh hoạt né tránh.
Thẩm Hà càng không cam tâm!
Nó cứ thế mà vác súng bắn tỉa!
Tuy chỉ là binh khí mô phỏng nhưng mà cảm giác như đang chơi trò chơi vậy.
Vũ khí mô phỏng sẽ không có sức giật lùi, vì vậy, cho dù là Thẩm Hà mới ba tuổi cũng có thể dễ dàng điều khiển.
Nhưng mà!
Vẫn cứ không bắn trúng!
Ngược lại còn bị Hạ Nhật Ninh truy đuổi chạy khắp nơi!
Có mấy lần Thẩm Hà đều bị rơi vào hố bùn!
Hạ Nhật Ninh bước lớn đến mép bẫy mà Thẩm Duệ bày ra, lúc gần sập bẫy, đột nhiên lại dừng chân.
Thẩm Hà nhịn không được hỏi Thẩm Duệ: “Anh, chú ấy có trúng bẫy không?”
Thẩm Duệ cắn răng: “Không biết! Trước mắt xem ra sẽ không đâu.
Chú ấy quá cảnh giác rồi.
Nhạy bén đến mức đáng sợ, nhạy cảm giống hệt như em vậy.” Suýt chút thì Thẩm Duệ nói, sự nhạy bén của em thực ra là di truyền từ chú ấy rồi!
Thẩm Hà trơ mắt nhìn Hạ Nhật Ninh, trông mong hắn sẽ bước vào bẫy do mình và anh sắp đặt.
Nhưng mà Hạ Nhật Ninh bước lên trước một bước, rồi lùi về sau mấy bước, quay người tránh khỏi cái bẫy này.
“Á, thật là! Lại để chú ấy tránh được rồi! Thẩm Hà vô cùng thất vọng, nhịn không được mà kêu lên: “Rốt cuộc chúng ta có thể gạt chú ấy vào trong đó không! Nếu như em chạy ra ngoài, dùng em làm mồi nhử chắc là được!”
Thẩm Hà còn chưa nói xong, phía sau đã truyền đến tiếng của Hạ Nhật Ninh: “Không cần làm mồi nhử nữa! Các cháu đã thua rồi!”
Thẩm Duệ và Thẩm Hà quay đầu lại, máy cảm ứng trước ngực liền kêu lên.
Trong tầm mắt xuất hiện một hàng chữ: gameover.
“Á, lại thua rồi!” Thẩm Duệ và Thẩm Hà ủ rũ cúi đầu nhỏ xuống, gương mặt không phục.
Hạ Nhật Ninh mỉm cười, nói: “Có cần đổi sân chơi không, chúng ta chơi chiến đấu trong rừng rậm?”
Thẩm Hà ngồi trên mặt đất: “Không cần đổi nữa, cho dù thế nào cháu cũng sẽ thua thôi! Sao chú lại mạnh như vậy chứ?”
Thẩm Duệ cũng ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh với vẻ mặt mong ngóng: “Cháu cũng muốn biết.”
Hạ Nhật Ninh cười, làm hai động tác tay với giám sát và điều khiển trên đỉnh đầu.
Tiểu Xuân lập tức điều khiển toàn bộ các đạo cụ biến mất.
Hạ Nhật Ninh tháo mắt kính xuống, nhìn hai đứa nhỏ, ngồi xổm xuống nói: “Từ nhỏ chú đã được huấn luyện như thế này rồi.
Ba chú là lính đánh thuê, mẹ chú là sát thủ.
Vì vậy từ lúc chú hiểu chuyện là đã được huấn luyện rồi.
Sao? Có hứng thú không? Chú có thể huấn luyện riêng các cháu!”
Lần đầu tiên Thẩm Duệ nghe về chuyện của ông bà nội, ánh mắt sáng ngời: “Thật ư?”
Nhưng Thẩm Duệ vừa nghĩ tới Thẩm Hà, ánh mắt tối lại.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Duệ, mắt phượng cong lên, xoa xoa khuôn mặt Thẩm Duệ, nói: “Sớm muộn gì cũng có thể mà, không vội.”
Ánh mắt của Thẩm Duệ lại