Văn Nhất Phi cười nhạt một tiếng: “Anh đối với cổ phần của em không hứng thú.”
Văn Nhất Phi nói xong thì đi, Phùng Khả Hân liền nắm lấy cánh tay của Văn Nhất Phi, cắn răng nói: “Anh có điều kiện gì, cứ đưa ra, chỉ cần em làm được!”
Văn Nhất Phi đưa tay lên phất tay của Phùng Khả Hân, lạnh nhạt nói: “Em nghĩ Văn Nhất Phi anh nghèo đến mức thiếu một cửa hàng trang sức đá quý của em sao? Anh làm bên trang sức đá quý cấp vừa và thấp, chỉ là để chơi cho vui.
Hơn nữa, anh không chỉ có trang sức đá quý cấp vừa và thấp, còn có đặc chế cao cấp nữa.
Em nghĩ anh có thể coi trọng của hàng trang sức đá quý nhỏ bé của em ở Malaysia sao?”
“Anh.” Phùng Khả Hân bị Văn Nhất Phi nói đến nghẹn lời không nói được thêm câu nào cả.
“Được rồi.
Từ nay trở đi, chúng ta không liên quan gì nhau, không ai nợ ai.
Lúc trước là do anh nhìn trên tình bạn bè của chúng ta, mới giups đỡ em.
Nhưng anh không ngờ rằng, em tuy nhiên lại lợi dụng anh.
Phùng Khả Hân, anh trông rất ngốc rất dễ gạt sao?” khẩu khí của Văn Nhất Phi lạnh nhạt đi mấy phần: “Chúng ta vốn dĩ không phải người chung đường.
Tình cảm trước đây, cũng bị em bào mòn hết rồi.
Cho nên, sau này không nên có bất kỳ dây dưa nữa! Em cùng với ông chủ Kim kia cũng rất tốt! Người ta đối với em không tệ! Còn giúp em đầu từ cửa hàng trang sức đá quý, hơn nữa còn cùng em về đây để dự buổi triển lãm đá quý này, em còn muốn như thế nào?”
“Anh đối với cửa hàng trang sức đá quý của em không hứng thú, càng không muốn tham dự vào chuyện của em.
Cho dù Phùng gia không quan tâm em, em vẫn được mang theo tên tuổi của đại tiểu thư Phùng gia, Phùng Mạn Luân chỉ có thể âm thầm gây rối, chứ không thể làm gì trực diện.
Người thích sỉ diện như anh ta, tất nhiên sẽ không tự hủy lấy mình.” Văn Nhất Phi chuẩn bị xoay người bỏ đi: “Xảy ra nhiều chuyện như thế, em tự lo liệu lấy.
Anh nói hết rồi, từ đây về sau, chúng ta không cần gặp nhau nữa.”
Thấy Văn Nhất Phi tuyệt tình như vậy, ánh mắt Phùng Khả Hân trong chốc lát liền ảm đạm.
Ánh mắt liếc sang, liền thấy Thẩm Lục bên kia.
Ánh mắt của Phùng Khả Hân liền híp lại.
Nếu ông chủ Kim đối với Thẩm Lục có hứng thú, chi bằng bắt lấy Thẩm Lục, làm quà tặng cho ông chủ Kim.
Nói không chừng, ông ấy vui, sẽ đem toàn bộ cổ phần sang nhượng cho mình hết?
Phùng Khả Hân bị ý nghĩ điên cuồng này giật cả mình, nhưng liền sau đó, cô ấy liền trở nên to gan hơn.
Ông chủ Kim là ở bên Malaysia, nếu đem người đến Malaysia, thì ai có thể tìm được chứ?
Chính vào lúc này, Thẩm Thất và Tiểu Hạ ở trước một gian hàng, phát ra một tiếng hô.
Sau khi Hạ Nhật Ninh, Thẩm Lục và Văn Nhất Phi nghe thấy, liền đi qua xem.
Thẩm Thất vừa nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đi qua, liền ôm lấy cổ Hạ Nhật Ninh không chút do dự mà hôn một cái, vui mừng mà hoa tay múa chân: “Xem, trong đá em mua cắt ra màu xanh kìa!”
Hạ Nhật Ninh liền cười, đưa tay xoa đầu Thẩm Thất, nói: “Cần tiếp tục cắt không?”
Lúc này có người tới gần kêu giá: “Tôi ra 500 triệu để mua mảnh này.”
Tiểu Hạ liền cười: “500 triệu? Chúng tôi mua mảnh đá này không chỉ 500 triệu!”
“Tôi ra một tỷ!” lại có người kêu giá.
Thẩm Thất xua tay: “Không bán, đá của tôi đều không bán!”
Nói dứt câu, Thẩm Thất tiếp tục nói với thầy cắt đá: “Tiếp tục cắt!”
Không ít người đều ngóng dài cả cổ, chờ xem mảnh đá này.
Thẩm Thất cũng rất căng thẳng!
Lần đầu mua đấy!
Tuy rằng chút tiền đó với Hạ Nhật Ninh không đáng là gì, nhưng nếu có thể mua được ngọc quý thật sự, thì vẫn rất có thành tụ đó thôi!
Hạ Nhật Ninh nhìn lấy thầy cắt đá đầu đầy mồ hôi mà điều khiển máy móc, xem xét đi xem xét lại chỗ xuống dao.
Có thể trong ngành này làm người cắt đá chuyên môn, chắc chắn là người chuyên nghiệp.
Tất nhiên cũng có rất nhiều người, tự mình mua đá tự mình cắt.
Thẩm Thất và Tiểu Hạ đều không biết cắt, cho nên mới mời thầy cắt đá cắt cho.
Thẩm Thất khích lệ ông ấy nói: “Không sao, cứ dũng cảm mà cắt.
Cắt hư rồi, cũng không trách ông!”
Cô ấy là nhà thiết kế!
Không cần biết là nguyên liệu gì, cô ấy đều có thể dùng được!
Có câu nói này của Thẩm Thất, thầy cắt đá cuối cùng cũng lau mồ hôi, sau khi xác định vị trí, một dao đi xuống!
Lại ra màu xanh!
Lúc này, ông chủ Kim cũng tiến lại gần, vừa nhìn mảnh đá mới cắt, liền kêu lên: “Độ trong suốt của miếng đá này rất tốt, tuy rằng có chút tạp chất, nhưng phẩm chất đã là thượng hạng.”
Thẩm Thất liền vui mừng chết được, nói với Tiểu Hạ: “Đem đá cất đàng hoàng! Cắt thêm miếng nửa!”
Văn Nhất Phi không kiềm được hỏi: “Tiểu Thất, cậu đây là mua tới bao nhiêu?”
Thẩm Thất chỉ lấy đống đá dưới chân, nói: “Số này đều là của tớ!”
Văn Nhất Phi đưa ngón tay cái lên: “Được, xem như cậu giỏi! Giờ mới chỉ bắt đầu, cậu tuy nhiên đã mua mấy chục mảnh!”
Đây cũng may Hạ Nhật Ninh có tiền!
Nếu là người bình thường,làm gì dám làm thế?
Mỗi miếng đá đều ghi giá trên năm trăm triệu, có mấy miếng thậm chí để giá trên tỷ.
Không ai dám cược như thế, dám cược chỉ có thể là người trong ngành hoặc là thật sự giàu!
Rõ ràng, Thẩm Thất thuộc vế sau!
Cô ấy cảm thấy ưng ý vừa mắt là lấy!
Tiểu Hạ cùng với cô ấy cũng như nhau, hai người chỉ dựa vào cảm giác liền chọn một đống đá thế này, quẹt thẻ một cái là mấy tỷ bay đi.
Tiểu Hạ vốn dĩ tính cách hoạt bát, lại cũng vô tư, Thẩm Thất ở phía trước chọn, Tiểu Hạ ở phía sau vui vẻ mà ôm đá, một chút khuyên ngăn cũng không có.
Cho nên, ồ ạt một phát là mua cả đống.
Nhưng, Hạ tổng người ta chiều vợ, chính là chấp nhận cho vợ tiêu tiền, mọi người đều vui, người khác cũng không cần nói này nói kia.
Sau khi cắt ra miếng đá đầu tiên, liên tiếp cắt mấy miếng đá đều không cắt ra màu xanh, mọi người xung quanh đều tiếc thay.
Nói cho cùng cảnh vui thế này rất hiếm gặp.
Không có ai sang như vậy, một lần mua nhiều đá như thế, hơn nữa một lần cắt ra tất cả!
Cho nên, trong hội trường những người không gì làm đều qua góp vui.
Tuy rằng liên tiếp mấy miếng đều không cắt ra gì, nhưng, Thẩm