Thứ hai, người làm chuyện này không phải Sùng Minh.
Sùng Minh đối với Thẩm Lục có tâm tư gì, thử hỏi khắp thiên hạ còn ai không biết?
Lúc Sùng Minh tuyệt vọng, vẫn đối xử với Thẩm Lục khoan dung độ lương, làm sao có thể lật lọng, trở về bắt cóc Thẩm Hà chứ?
Tuy rằng Sùng Minh gấp rút về nước như điên như rồ, hoàn toàn chứng minh hắn là người vô tội nhất.
Nếu hắn muốn bắt cóc Thẩm Hà, sao lại tiết hộ hành tung của mình chứ, thậm chí còn không ngại mối nguy hiểm bị bọn người Châu Âu ám sát.
Thứ ba, sẽ không phải là Hạ Quốc Tường và Vưu Thẩm Nguyệt.
Bọn họ không ngu xuẩn nữa.
Về nước lần này, bọn họ cũng xem như là đã hiểu chuyện rồi, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa.
Như vậy, rốt cuộc là ai đã ra tay?
Có thể sắp đặt một cơ sở gián điệp ngầm ở nơi ở của nhà họ Hạ, chuyện này chắc chắn không phải người bình thường có thể làm được.
Tin tức thứ hai từ bọn bắt cóc quả nhiên đã đến.
Đó là một hàng chữ: “Muốn Thẩm Hà bình an, một mình Thẩm Lục đến thành phố T.
Tôi đưa cho anh một tấm bản đồ đường đi, phải đi theo lộ trình tuyến trên bản đồ này.”
Thẩm Lục lập tức đứng thẳng người: “Tôi đi.”
Thẩm Thất đang run run cũng muốn đi ra ngoài.
Hạ Nhật Ninh liền giữ cô ấy lại: “Em không thể đi.
Để anh đi.”
“Không được, anh không thể đi.” Thẩm Thất cố sức lắc đầu: “Anh phải ở nhà để phụ trách việc trấn an người già của hai bên.
Nhật Ninh, coi như em xin anh.
Đừng để bà nội và bà ngoại biết chuyện.
Bà ngoại em đã sắp chín mươi rồi, Tiều Hà là vận mệnh của bà, tin tức Tiều Hà xảy ra chuyện tuyệt đối không được để bà biết, anh hiểu chứ?”
Vừa nói nước mắt Thẩm Thất lập tức liền rơi xuống.
“Em là mẹ của bọn nhỏ, em không thể không đi.” Thẩm Thất tiếp tục nói: “Em đi rồi, có thể tùy tiện lấy cái nớ nào đó để lấy lệ.
Nhưng một khi anh có một biến động nhỏ, đối phương nhất định sẽ cảnh giác.
Có thể bắt Tiều Hà từ chỗ ở của nhà họ Hạ, đối phương sẽ không phải là bọn cướp bình thường.
Nhật Ninh, đừng chọc tức bọn bắt cóc, đừng để những người đó làm tổn thương con gái chúng ta.
Coi như là em xin anh.”
“Nếu đối phương đã chỉ đích anh, vậy thì anh qua đó là được rồi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Lục xinh cũng trở nên tái mét.
Tiều Hà là vận mệnh của Tiểu Thất, động vào Tiều Hà, chính là muốn bức tử Tiểu Thất.
Việc này đối với Thẩm Lục mà nói, tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Bởi vì, Tiểu Thất cũng là vận mệnh của Thẩm Lục.
Làm tổn thương Tiểu Thất, Thẩm Lục sẽ không thể chịu đựng được.
“Em cũng đi.” Lưu Nghĩa đứng dậy: “Mặt của em, độ nhận ra thấp, đối phương sẽ không chú ý vào em.”
Thẩm Thất kiên định nói: “Em phải đi qua đó.
Em không có cách gì mà ngồi đây đợi cả.
Em không đợi được.”
“Mami, con cũng đi.
Con cũng muốn đi cứu em gái.” Thẩm Duệ cũng mở miệng nói theo.
“Không được.” Tất cả mọi người có mặt ở đó đều đồng thanh từ chối.
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Thẩm Duệ, nước mắt lại lần lượt trào ra.
“Tiểu Duệ, ngoan ngoãn ở nhà đợi.
Được không?” Thẩm Thất ngồi xổm xuống, ôm lấy Thẩm Duệ: “Mami là người vô dụng, không bảo vệ được Tiều Hà, con không thể lại có chuyện gì được.
Coi như là vì mami, ngoan ngoãn ở nhà đợi tin, được không?”
Thẩm Duệ lập tức ôm chầm lấy cổ Thẩm Thất, tủi thân khóc: “Mami, con xin lỗi.
Là Tiểu Duệ không tốt.
Nếu lúc ấy Tiểu Duệ không thừa nhận, có lẽ Tiều Hà cũng sẽ không tức giận như vậy.”
“Tiểu Duệ ngoan.
Đối phương tới có chuẩn bị, chúng ta hoàn toàn không có cách phòng bị.
Cho dù con không thừa nhận, thì cuối cùng chuyện này cũng sẽ được tiết lộ ra.” Thẩm Thất an ủi Thẩm Duệ: “Còn nữa, con biết làm thế nào có thể giấu được bà ngoại và cố không?”
Thẩm Duệ khóc lắc đầu.
“Nói với họ, mami đưa Tiều Hà đi thăm hỏi người thân.” Thẩm Thất nghiêm túc nâng khuôn mặt của Thẩm Duệ lên, lau nước mắt cho thằng bé, nói từng từ từng chữ: “Nghe hiểu rồi chứ? Tuyệt đối không được để cho họ biết chuyện Tiều Hà bị bắt cóc.”
Thẩm Duệ cố sức gật đầu.
Thẩm Thất dùng sức bế Thẩm Duệ một chút, sau đó buông Thẩm Duệ ra, đứng thẳng người nhìn qua Thẩm Lục và Lưu Nghĩa, thấp giọng nói: “Bây giờ chúng ta sẽ đi.
Hãy nói, một vị trưởng bối của em lâm nguy, em đưa Tiều Hà đi thăm người bệnh.
Mong bà nội thứ lỗi cho em đã đi mà không từ biệt.”
Hạ Nhật Ninh nắm bắt được mánh khóe của Thẩm Thất, muốn nói cái gì đó, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Hạ Nhật Ninh lại một lần nữa bắt